Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 605 - Chương 605: Ăn Thử (1)

Chương 605: Ăn thử (1) Chương 605: Ăn thử (1)Chương 605: Ăn thử (1)

Bên trong có vịt quay đang không ngừng chuyển động, được quay đến màu sắc bóng lưỡng, như táo đỏ, có lực hấp dẫn cực lớn.

Chàng trai rõ ràng nhìn thấy đầu bếp đi ngang qua cũng không nhịn được nghiêng đầu nhìn chằm chằm vịt quay trong bếp lò.

Thật sự ngẩng đầu là vịt quay với lớp da thơm cháy, cúi đầu là xiên thịt dê nhỏ mỡ xèo xèo.

Cái này ai chống đỡ cho nổi!

Tiếng nuốt nước bọt của chàng trai thật sự quá lớn.

Tai Lâm Chu khá thính, vừa quay đầu đã đối diện với ánh mắt khát vọng của chàng trai.

Lâm Chu:...

Chàng trai đụng phải ánh mắt của Lâm Chu thì bị dọa sợ.

Thái độ cũng rất hài hòa.

Bị phát hiện nhìn lén rồi!

Mấy bếp trưởng đang bận rộn nấu ăn không có thời gian để ý đến điều bất ngờ này.

Lúc này, không chỉ Lâm Chu phát hiện cậu, động tĩnh lớn làm cửa phòng bếp mở toang ra, sau đó ánh mắt của mấy đầu bếp bận rộn đều nhìn về chàng trai.

Chàng trai sợ đến muốn lùi về phía sau, lại không cẩn thận đặt mông ngồi trên đất!

Phụ bếp thái đồ ăn tự giác tiến lên hỏi thăm.

Chậc!

"Xin chào, khu bếp không an toàn, khách mời có thể đến khu nghỉ ngơi và đại sảnh nghỉ trước, cần gì có thể nói nhân viên phục vụ ở đó."

Khách nhận thiệp mời tham gia tiệc cưới không giống người làm việc bọn họ, không thể đắc tội nổi.

Hơn nữa nhìn chàng trai ngồi dưới đất không nhiều tuổi cho lắm, bộ vest mặc trên người vừa nhìn đã biết không hề rẻ, lập tức loại trừ khả năng là nhân viên công tác, chỉ có thể là khách mời.

Bây giờ, trên đảo ngoài mấy nhân viên bọn họ ra, còn có khách đã đến.

Sau khi đứng dậy, chàng trai lập tức xin lỗi vì hành vi của mình.

Cậu bị nhiều người nhìn thấy mình mất mặt, xấu hổ đến đỏ mặt.

"Ngại quá, quấy rây mọi người làm việc rồi."

Chàng trai lúng túng bò dậy.

Cậu đúng là bị điên, sao có thể làm ra chuyện nhìn lén được chứ, nếu như để ba mẹ cậu biết, kiểu gì cũng bị dạy cho khóa lễ nghi.

Nhưng ông chủ Lâm là khách chủ nhà mời đến, bọn họ đâu thể sai khiến được.

Phụ bếp cũng hết cách.

Có ý gì, người ở chỗ này đều nhanh nhẹn, sao không biết cho được.

Có sẵn cái cớ bày ra trước mắt, chàng trai ỷ vào mình tuổi còn nhỏ, ngượng ngùng gật đầu, giương mắt nhìn ông chủ Lâm trong phòng bếp.

Nếu như là cái khác, phòng bếp bọn họ chắc chắn có chuẩn bị đồ ăn sẵn.

"Không sao không sao, cậu đói à?"

"Cái này, phải hỏi ông chủ Lâm..."

Lâm Chu không quay đầu lại cũng có thể nghe được đối thoại của bọn họ. Sau đó bình tĩnh lật xiên thịt trong tay, rắc lên ít gia vị.

Gia vị lúc làm đồ nướng còn lại đều được cậu mang đến đây.

Chú Trương nói tổ chức hôn lễ xong, còn bữa tiệc trên du thuyền, bảo cậu ở lại thêm mấy ngày.

Trong vali của Lâm Chu ngoài một số đồ như quần áo ra, còn lại đều là hương liệu dược liệu, các loại đồ ăn kèm.

Nguyên liệu chế biến của hệ thống rất khác biệt, cậu sợ đến hiện trường thu thập không đủ thì sẽ phiên phức, nên mang theo sẽ ổn thỏa hơn.

Lúc này hơn mười xiên thịt dê nướng ra lò, nóng hổi, vừa nướng xong, có thể cho mọi người ăn thử.

Lâm Chu cũng không chắc xuất hiện đồ nướng trên tiệc cưới liệu có thích hợp hay không.

"Chúng tôi đang thử đồ ăn, nếu cậu đói thì có thể thử."

Tiệc cưới của anh Minh Viễn, việc khác Lâm Chu không giúp gì được, nhưng làm ít đồ ăn chiêu đãi khách thì vẫn ổn.

"Được à?"

Nghe Lâm Chu nói thế, ánh mắt của chàng trai sáng bừng lên, bỏ qua phụ bếp đi về phía Lâm Chu.

Cậu tiến lại gần, thịt dê nướng trong tay ông chủ Lâm dần to lên trong mắt cậu.

Cho đến khi chiếm cứ toàn bộ tâm mắt cậu.

Càng lại gần thì mùi thơm càng nồng đậm.

Mùi (hoi) thịt dê trước mặt đồ nướng không còn sót lại chút gì, chỉ để lại nhiều vị tươi, thịt dê bị nướng đến vàng óng được ông chủ Lâm cầm trên tay, chảy mỡ xì xèo, có thể thấy được mỡ trong thịt dê đều bị nướng ra cả.

Chàng trai không ngừng chảy nước bọt, ánh mắt nhìn Lâm Chu cũng sáng rực, rất giống với Đại Bảo mà Cao Gia Chí nuôi.

Lâm Chu thấy cảnh tượng quen thuộc thì không khỏi nghĩ đến Đại Bảo.

Tuần làm đồ nướng, Đại Bảo cũng nhìn cậu với ánh mắt sáng lấp lánh.

"Nếm thử đi."

Lâm Chu đưa cho cậu một xiên trước, sau đó đặt xiên nướng còn lại lên trên đĩa trên bàn, gọi mọi người đến nếm thử, sau đó bỏ phiếu quyết định xem có cho vào trong thực đơn của buổi tiệc hay không.

Mùi của mấy món ăn Lâm Chu làm tỏa ra, chính là nghiền ép.

Che giấu hết mùi hương của các món ăn được mấy đầu bếp chuẩn bị trong phòng bếp.

Trong lúc nhất thời, mọi người trong phòng bếp chỉ có thể ngửi thấy mùi thơm của món cậu làm ra.

Cho nên, đợi xiên thịt dê được nướng chín, mọi người cũng đã chờ rất lâu.

Cảm giác thèm ăn bị gợi lên lúc mùi thơm tỏa ra ngoài, nhưng cũng xem là được nếm thử rồi.
Bình Luận (0)
Comment