Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 661 - Chương 661: Không Phải Chứ, Anh Là Aï? Anh Đang Ở Đâu Đây?

Chương 661: Không phải chứ, anh là aï? Anh đang ở đâu đây? Chương 661: Không phải chứ, anh là aï? Anh đang ở đâu đây?Chương 661: Không phải chứ, anh là aï? Anh đang ở đâu đây?

Nếu mặt đất có cái lỗ, anh có thể chui vào đó ngay bây giờ.

Anh thật sự chưa từng làm chuyện xấu hổ như vậy bao giờ.

Hơn nữa, khách du lịch và các chủ quầy gần đó đều đang nhìn anh.

Làm anh cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Thật sự xấu hổ quá đi mất!

Cũng may nơi này là Bạch Hà, xung quanh đều là người xa lạ, không ai quen biết anh.

Không đến mức đội quần.

Cũng còn may.

Lần sau, gặp phải chuyện này nhất định không được kích động, trước hết phải hỏi rõ ràng, sau đó kích động cũng không muộn.

"Còn phải nói, tôi ngửi thấy mùi thơm này là biết ông chủ Lâm đang bày quầy bán hàng rồi. Người khác bán chắc chắn không ngon bằng ông chủ Lâm làm!"

Dư Sinh không dám lên tiếng, chỉ biết im lặng khóc ròng.

Khá lắm, đây là đang khia anh đúng không?

Dư Sinh đứng sau nghe vậy, mặt mày càng đen hơn.

Là anh nông nổi rồi!

"Ông chủ Lâm, chúng tôi là fans của anh, không ngờ đến Bạch Hà vẫn có thể gặp được anh. Đúng là quá vui sướng!"

Lâm Chu báo giá tất cả các loại thịt trên quây hàng xong thì để các khách hàng tùy ý lựa chọn.

"Canh miến đều là 10 tệ một bát, thêm thịt vào tính giá khác."

"Ví dụ như một phần thịt bò 10 tệ, sườn bò 30 tệ, bắp bò 20 tệ, nạm bò 20 tệ..."

Nếu không, nông nổi lên sẽ có hậu quả này.

"À thì, ông chủ Lâm có bán phần thập cẩm không?"

Nhìn những miếng thịt nạc bò thơm lừng được cắt thành từng miếng, còn có những miếng bắp bò với các đường gân trong suốt óng ánh trên bê mặt, sườn bò chất chồng lên nhau và mấy miếng nạm bò...

Thứ nào cũng làm người ta khó có thể từ chối.

Làm vậy sẽ dễ tính tiền hơn.

Lâm Chu thấy đủ loại thịt kết hợp lại sẽ rất nhiều, nhìn hai cô gái còn hơi lo lắng, sợ các cô không ăn hết.

Canh miến này thêm một phần thịt cũng không tính là đắt.

Lâm Chu nghe được ý định của các cô cũng không khuyên nữa.

"Không sao đâu! Ăn không hết chúng tôi sẽ để giữa trưa ăn tiếp. Nhưng đến giữa trưa chợ sáng đóng cửa rồi, chắc chắn không ăn được canh miến ông chủ Lâm làm."

Lâm Chu ăn ngay nói thật, nhưng tất nhiên hai cô gái không có ý định từ bỏ.

Cậu làm một phần canh miến thập cẩm thịt dê và thịt bò theo yêu cầu của các cô.

"Thịt bò và thịt dê đều dễ no lắm! Nếu mua phần thập cẩm, chỉ sợ các cô ăn không hết."

Nhưng một bát thập cẩm có giá không dưới 200 tệ.

Dư Sinh nhìn hai cô gái khách du lịch gọi món, bản thân cũng rơi vào xoắn xuýt.

Đây là miến ông chủ Lâm bán, anh chưa ăn lần nào!

Anh muốn ăn cả thịt bò lẫn thịt dê, biết sao bây giờ? Thế là mấy phút sau, đến lượt Dư Sinh gọi món, cậu gọi thịt bò và thịt dê mỗi loại một phần thập cẩm.

Như thể nhìn ra sự nghi ngờ của ông chủ Lâm.

Dư Sinh học theo, áp dụng cách nói của hai cô gái khách hàng trước.

"Tôi cũng đóng gói để ăn vào bữa trưa và bữa tối."

Đúng, chính là thế.

Lâm Chu xem như hiểu rõ thuộc tính phàm ăn của họ.

Cậu lại làm thêm hai phần canh miến thập cẩm theo yêu cầu.

Hai cô gái khách du lịch đang tìm bàn ngồi ăn, nghe Dư Sinh nói thế lập tức nhìn về phía anh.

Dư Sinh nhìn lại, còn cười thân thiện với các cô.

Sau đó, chỉ thấy hai cô gái quay đầu đi thẳng.

Cứ thế mà đi đấy hải

Dư Sinh chịu đả kích.

Rồi anh lại quay sang nhìn ông chủ Lâm.

Lúc này, chỉ có món ngon mới có thể chữa lành trái tim tổn thương của anh.

Một lát sau, đã có vài khách du lịch bị thu hút đến.

Việc làm ăn của Lâm Chu lập tức khởi sắc.

Nhóm khách du lịch không ngờ chạy đến chợ sáng Bạch Hà, kết quả bất ngờ gặp được ông chủ Lâm vẫn đang bày quầy bán hàng ở đây.

Sao có thể bỏ lỡ dịp này!

Tất cả đều đến gần.

Mùi thơm của canh miến thịt dê, thịt bò, cùng với hương vị đậm đà của miến nóng và thịt chín do Lâm Chu làm lan tỏa khắp đường phố.

Fans của Lâm Chu bưng bát canh miến do chính tay cậu làm, đang lo không tìm được chỗ ngồi.

Đại Tráng bên cạnh thấy cảnh này, hai mắt sáng lên. ...

Cơ hội này tốt biết mấy nha!

Đại Tráng cảm thấy cuối cùng mình cũng có chỗ hữu dụng.

Vừa nghĩ tới sau khi ông chủ Lâm thu quầy sẽ chỉ dạy anh, lòng dạ Đại Tráng lập tức nóng bừng.

Tay nghề hầm canh thịt dê, thịt bò của anh không thể so sánh với tay nghề của ông chủ Lâm.

Được người có tài nấu nướng tuyệt đỉnh như ông chủ Lâm chỉ dạy là điều có thể gặp nhưng không thể cầu đối với rất nhiều người.

Hơn nữa, ông chủ Lâm không thu tiền, cũng không cần anh hỗ trợ. Anh thật sự muốn cảm ơn nhưng không tìm được cơ hội.

Hiện giờ, khi thấy các khách du lịch này mua xong canh miến từ quầy hàng của ông chủ Lâm nhưng không có chỗ ngồi ăn, anh mới nhớ đến bàn ghế ở quầy hàng của mình.

"Đến đây ngồi đi, tôi dời bàn cho mọi người."

Đại Tráng nhìn các khách du lịch tìm chỗ ngồi ăn canh miến thì vẫy tay gọi bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment