Chương 662: Tôi sẽ dời bàn cho mọi người! (1)
Chương 662: Tôi sẽ dời bàn cho mọi người! (1)Chương 662: Tôi sẽ dời bàn cho mọi người! (1)
Hai cô gái khách du lịch đang lo không biết ngồi đâu ăn, các cô gọi nhiều thịt, không như những khách hàng bên đường cứ việc bưng canh miến là có thể húp canh dọc theo thành bát.
Các cô phải tìm bàn ngồi mới có thể ăn được.
Ông bác bán bánh nướng bên cạnh cũng cảm thấy có mối làm ăn, nhiệt tình qua giúp một tay.
Quây hàng của Lâm Chu không quá lớn, tất cả đều là nguyên liệu và nồi niêu, thật sự không có bàn ghế xếp.
Không ngờ mọi người nhiệt tình như vậy, thấy khách hàng không có chỗ ngồi ăn đều chủ động giúp khuân bàn đến.
Lâm Chu nhìn thoáng qua Đại Tráng bằng ánh mắt cảm kích.
Đại Tráng cũng hiểu được ý Lâm Chu, kích động đến mức mặt đỏ bừng lên.
Không biết là do anh bị gió lạnh thổi hay vì cái gì khác.
Để một muôi miến nho nhỏ này vào canh nóng chẳng mảy may ảnh hưởng gì đến nhiệt độ của nước canh.
Thật sự là quá thơm!
Hai nồi canh thịt lớn đang được đun trên lửa to, sủi bọt lăn tăn.
Mãi đến khi chân chính ngửi được mùi vị, các cô mới biết mùi thơm thực tế còn vượt xa hình ảnh.
Đồ ăn ông chủ Lâm làm đúng là chỉ xem qua video thôi đã đủ khiến người khác thèm thuồng.
Cho một muôi miến vào đó luộc trong nước canh thịt sôi ùng ục. Miến tham lam hấp thụ mùi vị đậm đà của canh thịt, dần trở nên trong suốt.
Hai cô gái khách du lịch vốn định tìm một chỗ ngồi bên đường, ăn trước rồi tính tiếp.
Cảm nhận được sự nhiệt tình của người Bạch Hà, hai cô gái lại đến quầy bánh nướng mua hai cái bánh.
Có chỗ ngồi do Đại Tráng cung cấp.
Hai cô gái còn thấy ông bác bán bánh nướng dời bàn cho các cô.
Hiện tại, các cô đang cầm phần canh miến ngon lành này trong tay, mùi thơm ở gần như vậy, nhịn thêm một giây cũng làm người ta khó mà chịu nổi, chỉ muốn nhanh chóng ăn ngụm lớn vào miệng.
Vừa phấn khởi vì thành phố Bạch Hà ở phương bắc bọn họ vậy mà có ngày được mọi người biết đến. Mấy ngày nay, người đến Bạch Hà du lịch càng ngày càng nhiều.
Ông bác bán bánh nướng vui mừng nhìn đội ngũ khách hàng trước quầy hàng của Lâm Chu.
Ông vừa vui vì các khách hàng này mua xong canh miến còn đến mua bánh nướng của ông.
Hình như lúc người phương bắc ăn canh miến vào bữa sáng, thường sẽ ăn kèm thêm ít bánh gì đó.
Nhờ đó mà thu nhập ở nhiều nơi trong Bạch Hà đều tăng lên không ít.
Lâm Chu trụng miến và thịt không ngơi tay.
Nhìn lượng khách du lịch hôm nay, ước chừng còn nhiều hơn hẳn hai ngày trước!
Chợ sáng đúng nghĩa là chợ sáng, đến khoảng 10 giờ, nhóm khách du lịch cũng không đi dạo chợ nữa, thay vào đó là tìm nơi có món ngon để ăn trưa.
Đặc biệt là chợ sáng bọn họ, đông người đến, việc làm ăn buôn bán quá tốt, thời gian mở cửa kéo dài từ 5 giờ sáng đến 10 giờ sáng.
Ông bác bán bánh nướng cười ha hả gói bánh cho nhóm khách du lịch, sau đó còn tranh thủ gọi điện thoại cho bà nhà, bảo bà nhào thêm bột bánh đưa đến. Hôm nay buôn bán đắt hàng, khách du lịch nhiều, sợ là không đủ bán.
Có người đến du lịch đồng nghĩa với có tiêu dùng.
Không khí ngoài trời ở Bạch Hà âm độ, thịt được vớt ra khỏi nồi không bao lâu đã nguội lạnh.
Còn là kiểu lạnh thấu vào tận bên trong, để lâu sẽ đông lạnh cứng ngắc. Thế nên khi khách hàng gọi thêm thịt, cậu sẽ dùng muôi vớt thịt lên cho vào nồi canh nóng nấu lại rồi mới đóng gói.
Khách hàng ăn sẽ cảm thấy vừa vặn.
Dư Sinh một mình cầm hai phần canh miến thịt dê, thịt bò đi đến bàn xếp ngồi xuống.
Đại Tráng dời tất cả ghế trong quầy hàng của anh đến khoảng đất trống.
Ở gần có chỗ ngồi, mọi người không cần bỏ gần tìm xa, bèn cầm theo canh miến đến đó, tìm chỗ ngồi ăn.
Canh miến được đóng gói nước riêng, đồ khô riêng, phần thịt cũng được gói riêng ra.
Lúc ăn, trước tiên cho miến vào nước canh nóng.
Nước canh được hầm từ khúc xương lớn với thịt, khỏi phải nói tươi ngon đến cỡ nào.
Khi húp nước canh vào miệng không phải cảm giác trong vắt chảy xuôi, mà là kết cấu hơi đặc, hương vị đậm đà tan ra trong miệng, như thể đang thưởng thức một ngụm tinh hoa.
Đậm vị ngọt thịt đến tê lưỡi, trong miệng không ngừng tiết nước bọt bày tỏ muốn ăn thêm, muốn ăn nữa.
Dư Sinh cầm lòng không đậu bưng bát lên, húp ừng ực mấy ngụm lớn, sau đó mới chậm rãi cảm nhận rung động do mùi vị đỉnh chóp của canh thịt bò mang lại.
Hơn nữa, lúc anh húp từng ngụm canh lớn, miến trơn trượt cứ thế xuôi theo động tác uống canh, trượt thẳng vào miệng anh.
Miến này đúng là trơn quá đi!
Khó trách mấy khách hàng người địa phương đều không cần ngồi, chỉ việc bưng canh miến đứng trước quầy hàng, vừa ăn vừa húp nước.
Hóa ra là vì vừa húp là miến đã trôi tuột vào miệng.
Bên cạnh đó, miến chẳng những có hương vị riêng, còn thấm thêm vị đậm đà của canh thịt bò, ướt át, trơn mượt, còn có độ dai và đàn hồi.