Chương 698: Bán đậu hũ (1)
Chương 698: Bán đậu hũ (1)Chương 698: Bán đậu hũ (1)
Với cường độ thân thể hiện tại của cậu, hình như cũng không cần sợ hổ đông bắc ha?
Cậu đánh xuống một quyền, con hổ sắp nghẻo luôn. Dù cậu sợ cũng phải bắt lên.
Cho nên, không thể xúc động, phải dịu dàng hơn.
Ví dụ như suy đoán thử tại sao con hổ này lại qua đây, trông không giống đang đói.
Ngược lại giống như bị cái gì đó thu hút, Lâm Chu đứng bất động, trong đầu không ngừng suy nghĩ.
Cậu có cái gì có thể thu hút con hổ chứ?
Cậu bình thường không có gì kỳ lạ, cũng chỉ có tài nấu nướng tốt xíu thôi.
Từ từ, tài nấu nướng?
Không phải những động vật hoang dã trong núi Đại Bạch đều tự mình đi săn à.
Nhất thời, mùi đậu hũ chậm rãi bay lên, tản ra bốn phía.
Hóa ra là bị mùi thức ăn mê hoặc tới.
Lâm Chu đã sáng tỏ.
Lâm Chu nhìn chằm chằm con hổ trước mặt, không bỏ qua một chút cảm xúc nào của nó, sau khi nhìn thấy con hổ này đang ngửi mùi thơm của món ăn, cái mũi chun chun biên độ lớn hơn, vẻ mặt cũng không lười biếng giống như trước đó, tinh thần tỉnh táo, hơi nhúc nhích.
Nhưng mà con hổ thích ăn đậu hũ?
Lâm Chu chậm rãi chuyển lực chú ý từ trên người con hổ lên đậu hũ nóng hổi trước mặt, thử mở nắp thùng đậu hũ ra.
Còn nó có ăn hay không thì là một chuyện khác, cứ giằng co như vậy cũng không phải cách.
Chưa từng nghe qua con hổ ăn chay.
Lâm Chu cũng không hiểu nhưng vẫn lấy một cái thau inox, bọc bằng túi dùng một lần, chuẩn bị múc cho con mèo lớn này một bát thử xem.
Sao còn cảm thấy hứng thú với đậu hũ chứ?
Lâm Chu vừa mới chuẩn bị cắt đậu hũ, thì nhớ tới vừa nãy lúc mình dọn dẹp dụng cụ cắt gọt, đột nhiên gặp phải con hổ, căng thẳng nên đã bẻ cong dụng cụ cắt gọt trong tay rồi.
Nếu đối phương không ăn, cậu còn phải tìm thử nguyên nhân khác hấp dẫn con hổ.
Tóm lại, phải thử đã.
Lỡ như có khách hàng đến bị dọa chạy mất thì sao đây.
Đó là dụng cụ cắt gọt do hệ thống cung cấp, cứ bị hủy như vậy thật đau lòng!
Cậu nghĩ một lát, bỏ thêm một chút sốt tương mè, sốt rau hẹ, tương ớt ở một góc nào đó trong bát.
Nhưng mà con hổ có ăn gia vị không?
Do đây là đậu hũ nên nó khá cứng hơn tào phớ, cũng may thìa inox đủ cứng, có thể thoải mái múc vào trong bát.
Lâm Chu đổi thành cái thìa inox lớn bên cạnh, múc đậu hũ, đậu hũ được cắt đều đặn ban đầu, dùng thìa inox lớn để múc nhất thời bị phá hủy, không khác gì múc tào phớ.
Lâm Chu chưa từng nuôi động vật, càng miễn bàn đút hổ ăn.
Cậu mới vừa lấy được viên thuốc sức lực mạnh mẽ, thân thể vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với cường độ này, vừa căng thẳng sẽ không khống chế được, có lẽ phải qua một khoảng thời gian mới có thể khống chế.
Chắc hổ đông bắc hổ cũng ăn khẩu vị phương bắc ha.
Lâm Chu không xác định mà suy nghĩ. Sau khi múc xong một bát đậu hũ nóng, cậu thật sự không dám đẩy lại gần trước mặt con hổ.
Vì thế đi sang bên cạnh vài bước, chuẩn bị đặt đậu hũ trên mặt đất sau đó trở về.
Con con hổ luôn có hứng thú đứng ở cách đó không xa nhìn động tác của Lâm Chu.
Lâm Chu đặt xong đậu hũ nóng lại quay đầu nhìn qua con hổ, căng thẳng mím môi, mở miệng nói: 'Bên kia có đậu hũ, mày có thể thử xem."
Trừ người còn có chó, đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Chu đút một động vật to lớn, cảm giác rất mới mẻ, có cảm giác vừa căng thẳng vừa kích thích.
Lâm Chu mím môi, không chớp mắt nhìn chằm chằm con hổ lớn trước mặt.
Chỉ thấy con hổ giống như bị mùi thơm của đậu hũ nóng mê hoặc, bước từng bước nhỏ đến chỗ đậu hũ.
Đậu hũ nóng hôi hổi, rưới lên nước sốt lạnh, sau khi nước sốt được làm nóng mùi thơm nhất thời cũng nồng đậm hơn.
Mùi thơm của sốt tương mè đậu phộng rất đậm, mang theo mùi dầu vừng, mùi cay của tương rau hẹ cũng bị hơi nóng kích thích ra.
Mùi thơm cay của ớt càng rõ ràng hơn, kết hợp với đậu hũ tản ra hơi nóng, đủ để hấp dẫn con hổ chưa từng biết đây là gì đến.
Con hổ đi đến chỗ đậu hũ, cúi đầu cẩn thận ngửi mùi.
Sau đó lại quay đầu nhìn Lâm Chu, cuối cùng ăn thử một miếng đậu hũ.
Giây tiếp theo, Lâm Chu nhìn con hổ vừa rồi có hứng thú đứng nhìn cậu, trực tiếp ngoan ngoãn nằm úp sấp, bò tới đậu hũ trước mặt, thuận tiện cho nó ăn.
Một bát đậu hũ trơn mềm phân lượng không ít, nhưng với hình thể to lớn của con hổ thì có vẻ không đủ nhìn.
Hai ba cái đã ăn xong.
Cuối cùng đầu lưỡi còn không quên liếm mấy cái, quét sạch nước sốt dưới đáy bát.
Con hổ dường như chưa từng ăn món nào ngon như thế, ăn xong một bát đậu hũ lại tự biết cắn lấy cái chậu inox, từng bước đi tới chỗ Lâm Chu.
Trong quá trình con hổ ăn đậu hũ, Lâm Chu cũng dần dần bình tĩnh lại.
Dáng vẻ con hổ này ăn có khác gì con husky trước kia thường xuyên đến trước quầy hàng ăn xương đâu?