Chương 699: Bán đậu hũ (2)
Chương 699: Bán đậu hũ (2)Chương 699: Bán đậu hũ (2)
Trong lúc cậu suy nghĩ, con hổ đã ngậm chậu inox đến trước quầy hàng của Lâm Chu sau đó trở lại nơi ban đầu nó xuất hiện, tiếp tục ngồi chồm hổm.
Lâm Chu thấy được trí tuệ từ con hổ này.
Không hổ là động vật hoang dã, chỉ số thông minh này được nha.
Ăn xong rồi, còn biết đến lấy.
Vì thế, Lâm Chu bị con hổ nhìn chăm chú lại múc cho nó thêm một bát, đặt ở vị trí vừa nãy đặt đậu hũ.
Một người một hổ toàn bộ quá trình không có trao đổi.
Một người đút, một hổ ăn. Thẳng đến khi qua lại năm lần như thế. Lâm Chu im lặng.
Cậu bày quầy hàng được hai tiếng rồi, còn chưa bán được một phần đậu hũ nào, ngược lại đút hổ ăn hết năm bát lớn.
Con hổ ngơ ngác còn chưa phản ứng lại, xe ba bánh của Lâm Chu đã bỏ chạy mất dạng.
Mắt thấy con hổ ăn xong bát thứ năm, còn ngậm chậu inox đến trước quầy hàng của cậu, Lâm Chu có ý định muốn đổi chỗ.
Lâm Chu tìm đúng thời cơ, trực tiếp trèo qua xe ba bánh, lái xe bỏ chạy.
Vì thế, chờ con hổ đưa chậu inox xong lại quay về chỗ cách cậu một khoảng ngồi chồm hổm.
Ai biết con hổ này có thể ăn được bao nhiêu chứ
Tốc độ của xe ba bánh này nhanh cỡ nào, thì nhìn dáng vẻ Lâm Chu chạy như bay về phía trước là biết.
Cho con hổ ăn, ai trả tiền chứ, cuộc mua bán này thật lỗ vốn mài
Huấn luyện viên trượt tuyết cảm nhận được học viên hơi căng thẳng, tưởng rằng do nghe thấy hổ gầm, bình tĩnh an ủi nói: "Không sao đâu, đừng sợ hãi, núi Đại Bạch này có rất nhiều động vật hoang dã, nhưng không đi sâu vào rừng rậm thì sẽ không gặp phải đâu."
Một tiếng hổ gầm khiến Lâm Chu còn chưa chạy xa giật mình, nhất thời quyết định chạy xa một chút đừng để bị con hổ đuổi kịp.
Một nơi khác, cơ sở nghỉ dưỡng trượt tuyết cách đó không xa, một vài khách du lịch cũng nghe được tiếng hổ gầm này.
Đôi mắt to tròn xoe trợn tròn, luống cuống xoay vòng vòng tại chỗ, còn phát ra tiếng rống đầy buồn bực tức giận.
Rảnh rỗi sinh nông nỗi cũng tìm một huấn luyện viên trượt tuyết, bằng không phong cảnh của núi Đại Bạch xem mãi cũng không có gì thú vị.
Vừa rồi tiếng hổ gầm kia nghe có vẻ rất gần đó.
Tiêu Phàm cùng bạn bè đến trượt tuyết.
Học viên nghe vậy gật đầu.
Lúc này nghe hổ gầm, cứ cảm thấy rất gần.
Hay thật chứ, hổ đông bắc trong rừng này sao thế?
Sau đó không bao lâu, liên tiếp truyền đến tiếng hổ gầm.
Tiêu Phàm nói xong thì không để tiếng hổ gầm vừa rồi ở trong lòng nữa.
"Chúng ta tiếp tục đi."
Huấn luyện viên cũng cảm giác thấy sai sai.
Nhưng nhìn dáng vẻ bình tĩnh của huấn luyện viên, anh đánh giá có lẽ người làm việc ở khu danh lam thắng cảnh đã quá quen thuộc với âm thanh của những động vật này rồi nhỉ. Bình thường cũng không truyền đến âm thanh gì, hôm nay sao cứ kêu hết tiếng này tới tiếng khác thế.
Phạm vi khu thắng cảnh đông người luôn được bảo đảm an toàn, tuy huấn luyện viên thấy kỳ lạ nhưng vẫn trầm ổn an ủi học viên.
Những khách du lịch đến núi Đại Bạch đều là du lịch, nhất định sẽ hơi khẩn trương với tiếng kêu của thú dữ, không thể xem như không có chuyện gì như người làm việc thời gian dài trên núi Đại Bạch bọn họ.
Đừng nói tiếng kêu của thú dữ, bọn họ thường xuyên nhìn thấy động vật hoang dã, thấy nhiều riết cũng quen.
An ủi khách du lịch cũng cực kỳ thuần thục. ...
Bên kia, Lâm Chu một hơi chạy mấy km, sau đó thay đổi chỗ tiếp tục bày quầy hàng.
Cái bát inox vừa rồi đút hổ ăn được cậu để riêng, tránh nhầm với bát cho người ăn.
Lúc xuống xe, Lâm Chu còn cố ý nhìn bốn phía, xác định con hổ kia không đuổi theo mới thở phào.
Đậu hũ không để ăn no, đối với dạ dày của con hổ giống như đang ăn đồ ngọt.
Hết bát này tới bát khác, hai miếng đã hết, một thùng đậu hũ của cậu chưa bán đi một phần nào đã vào bụng hổ hết.
Nhìn thoáng qua thời gian đã hơn ba giờ chiều.
Bày quầy hàng còn hơn một tiếng nữa.
Càng đừng nói, tuy bày quây hàng vừa rồi hơi gay cấn nhưng tiêu hao không ít thời gian.
Lúc đút con hổ ăn, cảm xúc ít nhiều vẫn hơi khẩn trương, con hổ đấy!
Cậu cũng là lần đầu gặp con hổ lớn sống hoang dã. Nó khác hẳn với con hổ trong vườn bách thú, tính nguy hiểm rất cao.
Nếu không phải cường độ thân thể của cậu đủ đánh chết con hổ, sợ là cậu lập tức báo cảnh sát mất, đừng nói đút ăn, không quay đầu bỏ chạy là lớn gan lắm rồi.
Lâm Chu thở phào, cảm giác gần như bản thân đã tiêu hao hết hai bát đậu hũ nóng đã ăn trước đó, lại bắt đầu đói bụng.
Đậu hũ ngon thì ngon đó, nhưng ăn không đủ no, lúc ấy có thể no rồi, nhưng tiêu hao rất nhanh.
Trước khi Lâm Chu mở thùng đậu hũ, cậu không quá yên tâm phải nhìn dáo dác lần nữa, quả thật con hổ không theo tới mới yên tâm mở nắp ra, lấy cái bát, múc cho mình một bát đậu hũ.