Chương 723: Buổi trà chiêu chúng ta ăn đậu hũ hả? (2)
Chương 723: Buổi trà chiêu chúng ta ăn đậu hũ hả? (2)Chương 723: Buổi trà chiêu chúng ta ăn đậu hũ hả? (2)
Tin nhắn của khách hàng ruột vừa đăng lên, nhất thời tin chưa đọc 99+.
"Cười chết, cái này sao Đại Bảo tranh được, đó là con hổ ai mà dám giành chứ?"
"Còn không phải sao, mọi người không thấy con hổ bắt đầu cướp của người hả."
"Nhìn vậy con hổ không đáng sợ lắm, trước đó tôi đọc được tin tức con hổ trong khu trượt tuyết đúng là kinh khủng thật, hiện tại nằm bò trước mặt ông chủ Lâm không khác gì thú cưng."
"Vị trí có xa không, tôi muốn đi quá, còn có thể đút Mèo Lớn."
Có người sợ hổ, nhưng có người cảm thấy ông chủ Lâm đút Mèo Lớn, hình ảnh vuốt mèo quá tuyệt đẹp, cũng muốn đi thử một chút.
Dẫn đến một vài khách hàng vốn không dự định đi núi Đại Bạch check in, sau khi xem được video do khách hàng ruột đăng đều đặt vé đi núi Đại Bạch, còn mang đồ ăn lên núi, muốn đút Mèo Lớn ăn, xin được vuốt lông.
Ngày hôm sau một giờ Lâm Chu đến địa điểm bày quây hàng, nhìn thấy chân núi người đông gấp mấy lần hôm qua, lại có cảm giác lúc này mới đúng.
"Ông chủ Lâm, sao anh càng chạy càng xa vậy, đuổi tới núi Đại Bạch cũng cần lòng dũng cảm lắm đó, lạnh quá đi mất!"
Nếu không phải tuần này bày quầy hàng, Lâm Chu còn không ý thức được bản thân đã có suy nghĩ như vậy.
"Ông chủ Lâm, đã lâu không gặp, tôi nhớ anh quá, anh có nhớ tôi không?"
Các khách hàng ruột vừa nhìn thấy Lâm Chu, thái độ còn nhiệt tình hơn khách hàng bản địa, ánh mắt phát sáng nhìn Lâm Chu.
Nhất thời không nói rõ là cảm giác gì, bây giờ còn đang bày quầy hàng, Lâm Chu chỉ có thể bỏ xuống suy nghĩ, bắt đầu tiếp khách.
"Ông chủ Lâm còn nhớ tôi không, tôi là fan cũ trung thành của anh nè!"
Sau khi cảm xúc này dâng lên, Lâm Chu mới ý thức được, đột nhiên phản ứng lại, hình như bản thân đã sinh ra một nhận thức đó chính là mình bày quầy hàng ở đâu, chỉ cần được người ta biết, mặc kệ ở đâu cũng sẽ có người đuổi tới.
"Tôi nhớ mọi người lắm, không ngờ mọi người chạy xa như vậy đến đây."
Lâm Chu vừa bày quầy, vừa trả lời vấn đề của các khách hàng ruột.
Lâm Chu cực kỳ cảm động với việc bọn họ từ xa chạy đến ủng hộ việc buôn bán của cậu, nên câu nào cũng trả lời.
"Ông chủ Lâm..."
Không có gì khiến người ta vui vẻ hơn chuyện bọn họ mang sự nhiệt tình đến cũng nhận lại được sự nhiệt tình như vậy.
"Phương bắc vào tháng 12 đúng là rất lạnh, mọi người đến cũng phải chú ý giữ ấm đó."
Các khách hàng ruột nghe thấy lời nói của Lâm Chu, ai nấy cũng kích động.
"Nhớ anh chứ, anh là khách hàng đến vào tuần bán vịt quay, lần trước bên cạnh còn có cô gái đúng không, lần này không đến cùng à?"
Ngay cả khách hàng ruột tuần đồ nướng cũng chỉ là thuận miệng hỏi, khách hàng của anh Lâm nhiều như vậy, căn bản anh không nghĩ tới ông chủ Lâm sẽ nhớ anh.
Cho dù cậu không trả lời, cũng có thể tự động phát huy trí tưởng tượng.
Bày quầy hàng ngẫu nhiên chỉ là muốn ngắm nhìn phong cảnh ở các nơi khác nhau, cho những người ở nơi khác nhau hưởng thụ được món ngon cao cấp thôi!
Ông chủ Lâm rõ ràng cũng rất bình thường, nghiêm túc đối đãi với mỗi một khách hàng.
Ông chủ Lâm không phải kiểu giống trên mạng nói, bày quầy hàng ngẫu nhiên không nói cho mọi người địa chỉ, là trò chơi của người có tiền, cố ý chơi đùa mọi người.
Trong mắt khách hàng ruột, bộ lọc của Lâm Chu dày tám trăm lớp.
Bởi vì có tâm để ý chuẩn bị, không có chờ mong, sau đó nghe thấy ông chủ Lâm nói nhớ anh, còn chuẩn xác nói ra tình huống lúc ấy để chứng minh thật sự nhớ anh, khách hàng ruột thật sự kích động không biết nói gì cho phải.
Tay nghề của ông chủ Lâm đỉnh chóp như thế, còn bằng lòng bày quầy hàng vỉa hè buôn bán, để tất cả mọi người có thể nếm được tay nghề của cậu, giá cả còn không đắt, điều này đối với người ăn hàng quả thực chính là Bồ Tát sống.
Trên mạng hễ có người bôi đen ông chủ Lâm, đều có thể bị đoàn thể mấy khách hàng phun chết.
Cho nên một mức độ nào đó, Lâm Chu coi như là người nổi tiếng trên mạng không có lời đánh giá xấu.
Trở lại hiện trường.
Sau khi Lâm Chu múc đậu hũ cho mọi người xong, liền nhìn thấy mấy khách hàng trước đó chạy thật xa, lần này không biết có phải đông người, hoặc là đã quen với Mèo Lớn không, đều không đi quá xa, chỉ tìm nơi lân cận ngồi chồm hổm ăn đậu hũ. Còn có người ngồi xổm trước mặt Mèo Lớn, muốn đút nó.
Lâm Chu: ??
Ủa, các ngươi chạy xa thế đến ăn đậu hũ nóng, còn không quên mang đồ ăn đút cho Mèo Lớn hả?
"Tôi có thịt bò sống tươi, Mèo Lớn khẳng định thích ăn!"
Lâm Chu một lời khó nói hết nhìn người đút Mèo Lớn ăn thịt bò sống.
Tuy những người này không hợp thói thường nhưng cũng rất cẩn thận.
Lúc đút đồ ăn, còn biết duy trì khoảng cách với Mèo Lớn, lấy đũa dài gắp thịt bò đưa đến trước mặt Mèo Lớn đút cho nó.