Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 724 - Chương 724: Cứ Gặp Nhau Như Vậy, Không Phải Duyên Phận Thì Là Gì (1)

Chương 724: Cứ gặp nhau như vậy, không phải duyên phận thì là gì (1) Chương 724: Cứ gặp nhau như vậy, không phải duyên phận thì là gì (1)Chương 724: Cứ gặp nhau như vậy, không phải duyên phận thì là gì (1)

Mèo Lớn đúng là ăn thật, ai đến cũng không từ chối.

Cảnh tượng đặc sắc này khiến mấy khách hàng ăn đậu hũ nóng đều thích thú.

Có món ngon để ăn, còn có tiết mục để xem, chuyến này không lỗI

Mèo Lớn ngoan ngoãn như vậy, sau khi Lâm Chu đút một tuần, nhìn thấy nhiệm vụ thông báo địa điểm mới, phải rời khỏi thì rất luyến tiếc.

Trước giờ cậu không nuôi thú cưng nên không cảm nhận được niềm vui đút ăn này.

Hiện tại sau một tuần đút hổ ăn, đột nhiên có xúc động muốn nuôi thú cưng.

Đáng tiếc không thể mang Mèo Lớn đi. Trừ khi cậu có vườn bách thú.

Lại một tuần mới, nhiệm vụ có thông báo mới, phải đổi chỗ rồi.

Tiểu Lý biết quản gia Tôn đang nhắc nhở anh bèn nghiêm túc gật đầu.

Tiểu Lý chuyển hành lý tới lui đi ngang qua đều có thể nghe được Lâm Chu thở dài.

Tiểu Lý vừa tới chưa được mấy ngày, có lo lắng như vậy rất bình thường.

Quản gia Tôn khẳng định cũng phát hiện chuyện tâm trạng của Lâm Chu không tốt, nhưng ông hiểu Lâm Chu.

Anh đi đến trước mặt quản gia Tôn, nhỏ giọng hỏi: "Chú Tôn, cậu chủ thế này không sao chứ?"

"Chuyện cậu chủ không nói, chúng ta cứ làm tốt chuyện của mình là được, cậu chủ không thích có người quấy rầy."

Lâm Chu nhìn quản gia Tôn dẫn người thu dọn hành lý, không có chút hăng hái, nằm bò trên sô pha thở dài.

Lâm Chu cũng dần dần quen với cuộc sống trong nhà có thêm một vệ sĩ.

Có Tiểu Lý, công việc trong biệt thự tiến triển càng thuận lợi.

Tốc độ thu dọn đồ đạc cũng nhanh hơn rất nhiều. Mọi người ở chung với nhau rất hòa hợp.

Anh mới đến làm, vẫn đang trong giai đoạn thích ứng với thói quen của ông chủ Lâm.

Địa điểm nhiệm vụ tuần này là Thành Đô - Tứ Xuyên, không phải nhiệm vụ giới hạn thời gian, là nhiệm vụ số lượng, trong vòng một tuần, tích lũy bán ra một ngàn xiên gà xiên thố.

"Thưa cậu, đồ đạc đã dọn xong cả rồi, toàn bộ đóng gói đưa đi Tứ Xuyên."

"Ừm."

Đợi lúc đồ đạc thu dọn xong, quản gia Tôn mới đi đến trước mặt Lâm Chu nói chuyện.

Không yêu cầu thời gian và địa điểm, còn là nhiệm vụ khá tự do, có thể xem như nhiệm vụ phúc lợi.

Cái hiện tại câu không thiếu nhất chính là tiền. ...

Có Tiểu Lý, một chiếc xe không đủ ngồi, Lâm Chu lại mua một chiếc xe van bảo mẫu.

Khó trách rất nhiều người thích nuôi thú cưng như thế. Cảm giác này thật khác biệt. Lâm Chu lại thở dài, dửng dưng mở miệng: "Vậy đi thôi."

Nhưng vừa nghĩ đến rời khỏi núi Đại Bạch sẽ không thể nựng Mèo Lớn, thì không còn quá hào hứng nữa.

Phần thưởng tuần trước là ba trăm triệu tiền mặt, so với kỹ năng và viên thuốc thần kỳ đã được gọi là ông trùm rồi.

Món ngon cũng rất phù hợp với ấn tượng của cậu đối với Tứ Xuyên. Lâm Chu khá chờ mong.

Mất một ngày cũng đã đến Thành Đô, Tứ Xuyên.

Trong thời gian Lâm Chu nghỉ ngơi, quản gia Tôn đã dẫn người đi dọn dẹp xong chỗ ở mới.

Lâm Chu ở biệt thự chán rồi. Lần này cậu kêu Hoàng Chính Hạo mua một căn bình tầng (loại căn hộ có diện tích trên 130m vuông, đã hoàn thiện nội thất, có phòng khách nằm ở giữa, khá rộng so với tổng diện tích) ở trung tâm thành phố. Bất động sản cũng là một loại tài sản, Lâm Chu khá thích trữ nhà, nói không chừng sau này còn có thể đạt thành thành tựu mỗi thành phố từng bày quầy hàng đều có bất động sản. Khiến cậu có niềm vui với việc thu thập.

Lâm Chu vừa mới ngủ dậy, bỏ qua suy nghĩ nhờ quản gia Tôn đi mua đồ ăn, tự mình lái xe đến chợ phụ cận mua, hưởng thụ cuộc sống một chút.

Sau khi mua đồ ăn xong, đi ra khỏi chợ, cậu chợt nghe thấy một tiếng nức nở rất nhỏ.

Nếu không phải tai cậu thính thì rất dễ bỏ qua. Lâm Chu tò mò đi tìm theo âm thanh liên nhìn thấy một con chó con đang nấp dưới tán cây trong vành đai xanh, nó đang sưởi ấm trong một cái ổ thảm thương, cảm giác sắp chết tới nơi.

Khi Lâm Chu đang cảm thấy hứng thú với thú cưng, luyến tiếc Mèo Lớn, căn bản không nhìn nổi tình huống như vậy. Cậu nhanh chóng bế chó con ra.

Chó con nhìn không lớn, trên người ướt sũng, Thành Đô mới vừa đổ mưa, chắc là bị mắc mưa rồi.

Lâm Chu mềm lòng đưa chó con đến cửa hàng thú cưng gần đó, vệ sinh sạch sẽ, Lâm Chu nhìn chó con lông rối bù cũng biết nó là giống chó hoang không ai cần.

Không có chủng loại, bề ngoài cũng không đáng yêu gì mấy. Nếu thả ra ngoài, có lẽ không sống qua khỏi mùa đông này.

Lâm Chu nghĩ một lúc, trong nhà tận mấy người, nuôi một con chó con chắc không thành vấn đề ha?

Chủ yếu cậu và chó con này có duyên phận. Đúng lúc cậu rời khỏi Mèo Lớn, muốn nuôi thú cưng.

Lại là ngày đầu tiên đến Thành Đô, đột nhiên muốn tự mình ra ngoài mua đồ ăn.

Cứ như vậy gặp được, không phải duyên phận thì là gì.

"Thưa anh, chó con đã được tắm rửa sạch sẽ, cho ăn rồi, bác sĩ đã kiểm tra, thân thể không có vấn đề gì, còn cho tiêm thuốc, anh có muốn nuôi không?"
Bình Luận (0)
Comment