Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 730 - Chương 730: Ông Chủ Bán Thế Nào? (1)

Chương 730: Ông chủ bán thế nào? (1) Chương 730: Ông chủ bán thế nào? (1)Chương 730: Ông chủ bán thế nào? (1)

Ăn ngon vậy mài

Nhưng ngẫm lại ông chủ Lâm không phải người Tứ Xuyên, hẳn là không làm được món ăn vặt Tứ Xuyên chính tông vậy được. Hơn nữa, chủ quầy hàng còn nuôi chó.

Khác với hình tượng ông chủ Lâm lưu truyền trên mạng, thế nên anh ta nhanh chóng bỏ đi ý nghĩ thoáng qua này.

Sau đó thì anh ta xem náo nhiệt đến say sưa.

"Thật ngại quá! Chú chó này là tôi mới nhặt được hôm nay, có lẽ chưa quá quen thuộc."

Lâm Chu hơi lúng túng nói với khách hàng đang rời đi.

Cậu vừa xin lỗi vừa ngồi xổm xuống ôm chó con.

"Cơm Nắm, đi thôi, đi thôi."

Nhưng cậu vẫn muốn đấu tranh.

Lúc này, khách hàng và Lâm Chu đều có suy đoán.

Lâm Chu cũng lặng thỉnh.

"Hay là muốn ăn?”

"Nó đang bảo vệ thức ăn à?"

Đúng là có chuyện chó bảo vệ thức ăn.

Cơm Nắm vẫn im ru, thấy Lâm Chu không có phản ứng, nó vậy mà vươn móng ra chỉ vào gà xiên thố trong tay khách hàng.

Khách hàng ngẫm nghĩ, thăm dò đi ngược về mấy bước.

Lâm Chu muốn dẫn chó con cùng đi bày quầy bán hàng, còn cố ý mang theo một ít đồ ăn vặt. Giờ cậu muốn lấy đồ ăn ra thử dụ dỗ nó.

"Không phải, sao bên kia cũng có người đang ăn mà chú chó con này lại đuổi theo tôi chứ!"

"Cơm Nắm, chúng ta quay lại thôi, tao lấy đồ ăn vặt cho mày."

Chú chó con lập tức đứng dậy đuổi theo.

Sau đó, Cơm Nắm thấy khách hàng đi đến trước mặt quầy hàng thì giống như đã hoàn thành nhiệm vụ, lùi ra phía sau Lâm Chu nằm sấp xuống.

Khách hàng thấy vậy lại quay người định rời đi, bước hai bước dò xét.

Chỉ thấy chó con cũng đi theo anh.

Lâm Chu:...

Lâm Chu nói thử một câu, chó con nhanh chóng thay đổi dáng vẻ trước đó rồi chạy như điên về.

Cậu nói rất nhiều chuyện, còn phân công nhiệm vụ cho chó con, nào là phát hiện người chen hàng, tìm ra ai không trả tiền, bổ nhiệm Cơm Nắm làm đại đội trưởng cho đội bảo an của cậu.

Lâm Chu nhớ lại vừa rồi lúc tìm chỗ bày quầy bán hàng, cậu không có gì làm đã nói chuyện với chó con

"Cơm Nắm, khách hàng trả tiền rồi."

Vậy là Cơm Nắm nghe hiểu nhũng chuyện này?

Trong chớp mắt, Lâm Chu bắt kịp mạch não của chó con một cách thần kỳ.

Nhất thời, ba người đang có mặt ở đó đều thoáng cạn lời.

Không ngờ chú chó này thông minh như vậy.

"Ông chủ, chú chó này thông minh lắm nha." Khách hàng sững sờ rồi nhanh chóng bật cười, không hề cảm thấy mình bị xúc phạm gì, chỉ nghĩ thật thú vị.

Hiếm khi gặp được chú chó thông minh giống vậy, còn biết trông chừng khách hàng giúp chủ nhân, đúng là lợi hại.

"Tôi cũng bất ngờ lắm! Tôi chỉ nói vậy thôi mà nó nhớ luôn."

Lâm Chu bất đắc dĩ đỡ trán. Cuối cùng, lúc khách hàng này rời đi, Cơm Nắm cũng không đuổi theo nữa.

Khách hàng khác bên cạnh thấy thú vị.

Cũng thử rời đi.

Sau đó, chó con vội bật dậy, lập tức lon ton chạy theo.

"Cơm Nắm, người đó cũng trả tiền rồi."

Hành động của nó chỉ có Lâm Chu thấy bất đắc dĩ, hai khách hàng còn lại đều cười như được mùa.

"Ha ha ha ha, thú vị, vui ghê!"

Sau khi Lâm Chu gọi Cơm Nắm về, hai khách hàng mới có thể thoát đi.

Vì kiểm tra xem chó con có phải thật sự nghe hiểu tiếng người không.

Hai khách hàng đi được mấy bước lại quay đầu chạy về, cố ý đi đến trước mặt chó con ăn gà xiên thố.

Sau đó lại thử rời đi để xem chó con có đuổi theo nữa không.

Lần này, chó con nằm sấp trên mặt đất, không thèm quẳng tí ánh mắt nào cho hai người.

Mọi người thấy vậy đều phì cười.

"Được rồi, được rồi, không chơi nữa. Gà xiên thố này ngon quá xá! Tôi phải mang về cho vợ tôi nếm thử. Ông chủ, ngày mai anh có đến bày quầy bán hàng không?"

Chuyện này...

Lâm Chu vẫn chưa chắc được.

"Tôi không chắc lắm! Tôi thích đi loanh quanh, thấy chỗ nào thích hợp bày quầy bán hàng thì ngừng chỗ đó."

Lâm Chu vừa dứt lời.

Khách hàng lập tức nhìn cậu bằng ánh mắt: Tôi hiểu mà.

Lâm Chu thấy thế thì ngờ ngợ: "Sao thế?"

"Ông chủ, anh cũng là fan của ông chủ Lâm hả? Gần đây có rất nhiều chủ quầy bắt chước cách thức bày quầy bán hàng của ông chủ Lâm. Nhưng anh là người bắt chước giống nhất đấy!"

Lâm Chu đeo khẩu trang, nhìn lại quần áo của mình, không nói gì.

Bị người khác khẳng định bản thân bắt chước chính mình giống nhất là trải nghiệm gì?

Lâm Chu cảm thấy số lần cậu cạn lời trong hôm nay hơi nhiều.

"Ở Thành Đô có rất nhiều người bày quầy bán hàng giống tôi... À không, giống ông chủ Lâm à?"

Khách hàng gật đầu chắc nịch.

"Đúng á, từ khi ông chủ Lâm hot lên thì xuất hiện nhiều lắm! Có người bắt chước ông chủ Lâm bán kẹo hồ lô trước cổng trường, còn có người bán trứng trà ở trạm xe buýt nữa. Tóm lại là địa điểm bày quầy bán hàng đều đổi ngẫu nhiên, cách ăn mặc cũng tương tự ông chủ Lâm."

Lâm Chu:...

"Rất tốt, rất tốt."

Chả trách người Thành Đô thấy cậu đều rất bình tĩnh, có lẽ vì nhiều người bắt chước nên mọi người nghĩ cậu cũng là một trong số người bắt chước cách thức bày quầy bán hàng của ông chủ Lâm.
Bình Luận (0)
Comment