Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 738 - Chương 738: Tôi Thấy Ông Chủ Lâm Thật Đến Đây Cũng Không Bằng! (1)

Chương 738: Tôi thấy ông chủ Lâm thật đến đây cũng không bằng! (1) Chương 738: Tôi thấy ông chủ Lâm thật đến đây cũng không bằng! (1)Chương 738: Tôi thấy ông chủ Lâm thật đến đây cũng không bằng! (1)

"Tôi nói với nó rằng mình không trả tiền, nó lập tức đứng dậy nhìn chằm chằm tôi."

Lâm Chu cũng ngạc nhiên nhìn Cơm Nắm, không ngờ chú chó này lại hiểu tiếng người, nó thật sự nhớ những chuyện cậu từng dặn dò

"Cơm Nắm, chị ấy trêu mày thôi, trả tiền rồi."

Lâm Chu sợ nó đuổi theo, vội vàng nhắc nhở một câu.

Cơm Nắm giống như nghe hiểu vậy, nó lại ngồi xổm, liếc Diệp Phồn một cái rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Diệp Phồn thấy vậy lại bật cười ha hả.

Lâm Chu mỉm cười lắc đầu, tiếp tục đóng gói.

Sau đó, sau khi nếm thử mùi vị, người nào người nấy cũng ngạc nhiên.

Nếu không thì mọi người đều ngượng ngùng.

"Không đúng, ngon thì ngon thật đó, nhưng đừng nói vậy, chúng ta cũng chưa từng ăn món ông chủ Lâm nấu, không thể so sánh được, lỡ có người nào đó đăng lên mạng, cẩn thận bị người hâm mộ của ông chủ Lâm chửi, đám người đó hung dữ lắm!"

Thật không dám tưởng tượng nếu bây giờ cậu cởi khẩu trang ra, bị mấy người này nhận ra, thì sẽ là cảnh tượng như thế nào.

Lâm Chu nghe những lời nói thận trọng của bọn họ, khóe miệng giật giật.

"Còn không phải sao, đừng bôi đen ông chủ."

Suy đi ngẫm lại vẫn thôi vậy, đừng làm những trò đùa ác ý như vậy nữa.

"Trời ơi, mùi vị này, chỉ có thể là ông chủ Lâm chi nhánh Thành Đô thôi, tôi thấy cho dù ông chủ Lâm thật đến đây cũng không thể sánh bằng!"

Ngày hôm nay ở trường, rất nhiều lớp học đều bàn tán về món gà xiên thố ở cổng trường vào giờ tự học tối, nghe nói rất ngon miệng.

Các bạn học sinh cũng chạy ra ngoài theo nhóm.

Ai nấy đều vô cùng háo hức.

Chẳng mấy chốc, giờ tự học buổi tối của trường học cũng kết thúc.

"Ôi, sao lại nhiều người thế này!"

Một người lao ra ngoài, thì những người còn lại cũng bắt đầu lao theo, tạo thành một cuộc đua nước rút một trăm mét về phía trước.

Bọn họ đến trước quầy bán gà xiên thố.

Cho nên vừa tan học, mọi người đều bắt đầu lao ra ngoài.

Khi mấy bạn học sinh này đến, số người đứng trước quầy của Lâm Chu lập tức nhiều hơn, liền bắt đầu xếp hàng.

"Áp lực học tập rất lớn mà, muốn thi đại học cũng không phải chuyện đơn giản."

"Mấy đứa nhỏ bây giờ cũng thật vất vả, vậy mà lại học đến tận mười giờ, về nhà tắm rửa nghỉ ngơi, nếu như đọc sách thêm một lát thì đến 12 giờ rồi, thời gian ngủ một ngày còn không đủ 8 tiếng."

Mỗi người gọi một vài món, sau đó chủ động nhường chỗ trước quầy cho mấy bạn học sinh cấp ba này.

Lúc này, đám người lớn mới nhận ra mấy đứa nhỏ đã tan học.

"Làm gì ngủ được 8 tiếng chứ, ngủ được 6 tiếng đã không tệ rồi."

Nói đến xếp hàng, mấy bạn học sinh này chính là giỏi nhất, chẳng mấy chốc đã xếp hàng xong, vừa ngay ngắn vừa đẹp mắt. "Học đến khuya như vậy, chắc cũng đói rồi, người đến đây bày quầy vào buổi tối thực sự không ít đâu."

Ngô Thu Hào lại không cần phải chen lấn, vừa đến đã nhìn thấy ba mình ôm hai thùng gà xiên thố lớn.

Cậu ấy vừa định gọi bạn bè đến ăn chung, thì thấy bọn họ la hét đi xếp hàng rồi.

"Các cậu không ăn à?"

"Thu Thu, cậu ăn trước đi, bọn tớ xếp hàng mua thêm một ít-"

"Đúng thế, hôm qua cậu đã mời rồi, hôm nay bọn tớ mời."

Mọi người đều là bạn bè, cũng không thể ăn ké mãi được.

Hơn nữa, những mấy chàng trai mới lớn đang độ tuổi ăn khỏe, ăn ké cũng ngại ăn quá nhiều, mua nhiều một chút ăn chung với nhau, thì mới có thể ăn thoải mái.

Ngô Thu Hào biết tính bạn, cậu ấy cũng không miễn cường, mà đứng bên cạnh ba mình vừa ăn vừa đợi.

Ba một xiên, con một xiên.

Ăn được một lúc, Ngô Thu Hào đột nhiên nhớ đến mẹ ở nhà, sắc mặt khựng lại, cậu ấy nhìn ba rồi mở miệng hỏi.

"Lão Ngô, ba mua cho người đẹp chưa?”

Động tác nhai nuốt của lão Ngô ngừng lại, sau đó nhìn con trai, rồi nhìn gà xiên thố trong tay.

"Hay là để lại một ít cho mẹ con nhé?"

"Đó là chuyện đương nhiên, hôm qua mẹ đã ngửi thấy mùi rồi, hôm nay còn không đem về thì chắc chắn sẽ bị lộ."

"Được."

"Ở bên ngoài đừng gọi mẹ con là người đẹp, người không biết dễ hiểu lầm."

Ngô Thu Hào cũng ngượng ngùng nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý đến mình mới thôi.

Ở nhà gọi quen rồi, ra ngoài quên sửa miệng.

Mẹ cậu ấy thích người khác gọi mình là người đẹp, bà ấy nói rằng bây giờ bên ngoài không ai gọi mình như vậy nữa, cho nên yêu cầu ba con cậu ấy gọi ở nhà.

Hai ba con đều chiều theo bà ấy, vẫn luôn gọi nên quen miệng.

"Vậy ba đi xếp hàng mua thêm, mẹ con cũng thích ăn cay."

Lão Ngô thấy gà xiên thố không còn nhiều, lại chạy về đội xếp hàng đợi.

Ngô Thu Hào nhìn mấy người bạn đang xếp hàng, cậu ấy cầm bát gà xiên thố đi đến bảo bọn họ cùng ăn.

Xếp hàng cũng một chuyện nhàm chán.

Chuyện này làm khổ những người xếp hàng khác.

Bụng đói đến mức kêu ọc ọc, còn phải nghe bọn họ thảo luận xiên que nào ngon nhất.
Bình Luận (0)
Comment