Chương 739: Tôi thấy ông chủ Lâm thật đến đây cũng không bằng! (2)
Chương 739: Tôi thấy ông chủ Lâm thật đến đây cũng không bằng! (2)Chương 739: Tôi thấy ông chủ Lâm thật đến đây cũng không bằng! (2)
"Tớ thấy sách bò đặc sắc nhất, vừa mềm vừa giòn, không hề giống với sách bò nấu quá lâu trong các quán gà xiên thố khác."
"Tớ thấy bâu dục ngon, không có chút mùi tanh nào, rất mềm."
"Thịt bò thái mỏng cũng ngon, mềm mịn ngon miệng, rất tươi, vị thịt bò đậm đà, thịt dùng để nấu rất ngon."
"Thịt gà mới tuyệt, không nói đến độ mềm, quan trọng là rất tươi!"
"Nấm ngon, đặc biệt là nấm hương, vừa cắn vào nước rất nhiều, là mùi vị của canh gà, tớ nếm ra rồi, chắc chắn những nguyên liệu này được nấu bằng canh gà, nấm hương trong canh gà tớ ăn ở nhà cũng có vị này!"
Bọn họ nói chuyện vô cùng sôi nổi, sau đó những người còn lại không ngừng nuốt nước miếng.
Thật đúng là tra tấn!
Cũng may hôm nay Lâm Chu chuẩn bị rất nhiều xiên, lúc bán đến lượt bọn họ thì vẫn còn. Cộng thêm mấy xiên nhìn có giá ba tệ, năm tệ, nhưng tùy ý chọn vài xiên, mười mấy xiên thì chính là mấy chục, thậm chí cả trăm tệ.
Đều là học sinh, ngày mai còn phải đi học, nào có thời gian đi khắp nơi tìm quầy bán hàng chứ.
Người mua nhiều giống như lão Ngô, cũng là số ít.
Cho dù buộc loa vào người Cơm Nắm, sau khi được huấn luyện, Cơm Nắm thông minh đã có thể hiểu được những mệnh lệnh đơn giản như yêu cầu nó đi vòng quanh đám đông.
Lâm Chu lấy loa ra hét lên, bán hết rồi bán hết rồi, người đằng sau đừng xếp hàng nữa.
Người nếm thử hương vị càng nhiều, thì càng có nhiều người tụ tập trước quây hàng của Lâm Chu, sau đó càng có nhiều người xếp hàng.
Những khách hàng được can ngăn cũng không miễn cưỡng.
Mọi người đều mua rất kiêm chế.
Chỉ trong ba ngày này, cậu đã hoàn thành hơn bốn nghìn xiên trong nhiệm vụ rồi.
Học sinh cấp ba, đặc biệt là học sinh lớp 12, nhiệm vụ học tập chính là nặng nề như vậy.
Sau khi Lâm Chu bán hết toàn bộ xiên que, thì cậu cũng dẫn Cơm Nắm về nhà.
Chỉ có thể nhanh chóng mua vài món đồ ăn khác rồi vê nhà nghỉ ngơi.
Ban ngày đi câu cá, buổi tối bày quầy, chuyện kết thúc trong hai tiếng, không cần thiết phải hoàn thành trong một lần, quá mệt rồi.
Đoán chừng nếu chuẩn bị nhiều thì cậu có thể hoàn thành trong một ngày.
Nhưng Lâm Chu cũng không vội.
Hoàn thành một vạn xiên cũng khá dễ dàng.
Thật ra là nhiệm vụ cày thời gian tuần trước đã khiến Lâm Chu bị tổn thương, khi cậu bày quầy trong thời gian dài, lại không có mấy người mua, vậy thì thật sự rất nhàm chán. ...
Nhưng để mọi người dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, nên mọi người chia thành hai ca, một ca tối chờ Lâm Chu tan làm, một ca sáng đi chợ chuẩn bị bữa sáng.
Tuần này lịch sinh hoạt của Lâm Chu khá bình thường, ngủ lúc 11,12 giờ đêm, sáng dậy 7,8 giờ.
"Cậu về rồi à, muốn ăn khuya rồi ngủ không?"
Dì Phương vẫn đang chờ cậu.
Lịch sinh hoạt của mọi người cũng dần trở về bình thường.
Về đến nhà đã là đêm khuya.
"Dì Phương không cần đợi cháu trễ vậy đâu, chỉ có mấy cái bình sứ, chẳng có gì để dọn dẹp cả, ngày mai thức dậy dọn dẹp cũng vậy mà."
Lâm Chu vừa mở cửa đã nhìn thấy dì Phương đang ngồi trên sô pha đan khăn quàng cổ, cậu vừa cảm động vừa bất lực mà nói.
"Không sao, lớn tuổi rồi ngủ ít, buổi tối ngủ một lát, nửa đêm tỉnh dậy, vừa đúng lúc đợi cậu về, có mệt không?"
Dì Phương vừa đặt que đan và len trong tay sang một bên vừa nói.
Lâm Chu gật đầu rồi lại lắc đầu.
Lúc trước cậu chưa từng gặp cảnh tượng dù trễ đến mấy cũng có người ở nhà bật đèn chờ mình như vậy, bây giờ có rồi thì thật sự có chút không quen.
"Không mệt, mới đến đó một lát đã bán hết rồi. Cháu không ăn bữa khuya nữa, còn chưa đói."
"Ai mà không thích tay nghề của cậu chứ."
"Phụt, sao dì Phương cũng bị Tiểu Lý dạy hư rồi."
Lúc trước ở nhà, cậu thường xuyên ra ngoài bày quây, quản gia Tôn và hai dì đều là người trung niên cả rồi, không biết những lời nói của giới trẻ.
Từ khi Tiểu Lý đến, ngày nào cũng đọc tin tức về cậu trên mạng với bọn họ, khiến cách nói chuyện của mọi người đều thay đổi.
"Dì thấy lời này rất đúng."
Nói xong, dì Phương còn gật đầu khẳng định.
Cơm Nắm vừa về đến nhà đã tự giác chạy đến ổ chó ở phòng khách ngủ, bài huấn luyện của huấn luyện viên bước đầu có hiệu quả.
Lâm Chu bất lực mỉm cười, cậu bảo dì Phương đi ngủ sớm, rồi về phòng tắm rửa đi ngủ.
Ngày thứ năm, thứ sáu tiếp theo, Lâm Chu không nỡ khiến mấy học sinh đó thất vọng, cậu vẫn đến cổng trường bày quầy.
Đấn thứ bảy học sinh không đi học, Lâm Chu định đổi chỗ mở quầy.
Bảy giờ tối, Lâm Chu ăn tối xong nghỉ ngơi một lúc rồi đi mở quầy bán hàng.
Lần này lại không có địa điểm bày quầy, sau khi đi dạo xung quanh, cậu vẫn dừng lại trước cổng một khu dân cư.
Bởi vì cổng khu dân cư này rất đông đúc, một nhóm người tụ tập ở đó không biết đang làm gì.