Chương 752: Đội tiên phong (2)
Chương 752: Đội tiên phong (2)Chương 752: Đội tiên phong (2)
Sau đó cán thành một cái bánh mè trứng dài dài, rắc mè trắng lên, vỗ mấy cái ép mè xuống, không để mè bị rớt.
Cuối cùng dán vào trong lò nướng.
Bánh mè rất mỏng, cơ bản một hai phút đã nướng chín, mùi tỏa ra rất nhanh.
Thu hút đám người Dương Nhược Ly đang gửi tin nhắn vào trong nhóm.
"Trời đất ơi, ông chủ Lâm làm bánh mè, tôi thèm quá nè!"
Ngửi được mùi của bánh mè, nhất thời ba người đều không quan tâm sự kích động của các bà con trong nhóm, trong mắt chỉ có bếp lò bánh mè kia.
Động tác của Lâm Chu rất nhanh, không bao lâu đã làm xong một đợt bánh mè, theo thứ tự đặt vào trong bếp lò.
Đợi cho bánh mè ra lò, Dương Nhược Ly thấy Cơm Nắm nhìn chằm chằm anh, mới nhớ tới hỏi giá.
"Ông chủ Lâm bánh mè bao nhiêu tiền?"
Lâm Chu nghe vậy cúi đầu nhìn thử, chỉ biết Cơm Nắm đang nằm cạnh lò nướng, không biết từ khi nào đã đứng lên, đôi mắt nhỏ thẳng tắp nhìn chằm chằm Dương Nhược Ly.
"Cũng không biết làm sao, rất tinh khôn."
Do nó còn nhớ rõ chuyện lần trước Dương Nhược Ly không trả tiền à?2
Lâm Chu bất đắc dĩ giúp đỡ.
Lâm Chu cười bất đắc dĩ, biết Cơm Nắm có thói quen này, mấy khách hàng còn thích chọc nó.
"Ha ha ha ha, ông chủ Lâm, con chó con này của anh tên Cơm Nắm hả? Tôi thấy phải gọi là dây xâu tiền mới đúng, nhìn chằm chằm chúng tôi trả tiền nè!"
Nghe thấy giá cả này, đám người Dương Nhược Ly kinh ngạc không thôi, kỳ quái nhìn Lâm Chu.
"Một tệ một cái."
Hả?
Khách hàng bên cạnh nghĩ đến hỏi giá cả, vui vẻ chuẩn bị trả tiền.
Anh nói bánh mè này bán một trăm tệ, bọn họ cũng tin!
Món ăn mà ông chủ Lâm bán giá một tệ?
Có phải nói thiếu một số 0 không vậy?
"Hả? Một tệ?"
Kết quả chỉ có một tệ?
Lấy bánh mè ra khỏi bếp lò, đưa cho bọn họ ăn trước.
"Ừ, vật giá bên này thấp."
Nếu đã nói một tệ thì đối xử bình đẳng.
Nhưng lúc gặp được bà cụ, nhìn thấy bà bọc từng lớp tiền, nói không nên lời, theo bản năng đã nói một tệ.
Lâm Chu cũng không giải thích.
Lâm Chu vốn chuẩn bị bán ba tệ.
Đám người Dương Nhược Ly nửa tin nửa ngờ ai cũng lấy mười cái bánh mè, sau đó thanh toán ba mươi tệ, cảm giác như đang nằm mơ.
Tuần trước gà xiên thố có phải cái giá này đâu!
Nhưng có lợi ích mà không lấy là tên khốn!
Giá cả phí tổn của bánh mè không cao, Lâm Chu bán một tệ, không tính nhân công, phí tổn có thể duy trì. Đám người Dương Nhược Ly đến, khiến quây hàng của Lâm Chu có tí độ nổi tiếng.
Chạng vạng trên đường không có quá nhiều người, sau khi Lâm Chu nướng xong ba mươi cái bánh mè, muốn đến trường học bày quầy hàng khẳng định là không kịp.
Dứt khoát không có gì làm, trò chuyện một lát với đám người Dương Nhược Ly, tranh thủ trước khi trời tối thì trở vê nhà.
Hôm nay bánh mè không bán được một trăm cái, nhiệm vụ khẳng định là thất bại.
Lâm Chu cũng không để ý, bốn ngày tiếp theo có lẽ là cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Cậu không gấp.
Cho dù không hoàn thành được, coi như lên núi trải nghiệm cuộc sống cũng được mà.
Lâm Chu không biết có phải nhìn thấy kho siêu thị của Dương Nhược Ly bị cháy, còn có thể vui vẻ cùng cậu xem náo nhiệt ăn gà xiên thố, dẫn đến tâm tính của cậu cũng tốt lên hay không.
Ông chủ Lâm dọn hàng, nhóm Dương Nhược Ly mang theo bánh mè còn chưa ăn hết định tìm khách sạn nghỉ ngơi.
Lúc đến quá gấp gáp nên không có kế hoạch gì, chỉ lo xem tuyến đường và địa điểm.
Rốt cuộc thì những vất vả trên suốt chặng đường cũng được đền đáp xứng đáng, ông chủ Lâm thật sự ở trấn Thọ Hóa.
Ban đầu khi xem tấm ảnh, mọi người đều không tin.
Ngẫm lại xem, trên đời này há có chuyện tốt như vậy? Mọi người đang tìm kiếm ông chủ Lâm trên mạng thì địa chỉ của ông chủ Lâm lập tức được người ta tiết lộ.
Chẳng lẽ là cái bẫy?
Nhưng sau đó có người phát hiện trước đây từng xảy ra chuyện tương tự ở Giang Đông. Lúc đó rất ít người tin, cuối cùng mới nhận ra là thật.
Thế nên mọi người vẫn muốn đến xem thử. Dù đi nhầm chỗ, chẳng qua cũng chỉ tốn chỉ phí đi lại.
Lúc này, một người trong số họ nhìn bánh mè trong tay, chợt cảm thấy có gì đó sai sai.
"Không đúng!"
Người nọ vừa nói ra câu này, những người còn lại đều nghi ngờ nhìn anh ta.
"Hả? Sao thế?"
Anh chàng nọ cứ như không nghe thấy câu hỏi này, nhìn bánh mè trong tay một lát, lại nhìn xe ba bánh đã mất hút, vẻ mặt khẽ nứt ra hỏi.
"Ông chủ Lâm dọn hàng rồi phải không?"
Dương Nhược Ly khó hiểu nhìn anh ta, mặt đầy vẻ nghi ngờ.
Anh cắn một miếng lớn lên bánh mè đang cầm trong tay. Móa ơi ngon quái
Mùi thơm tuyệt đỉnh này!
Cuối cùng anh cũng cảm nhận được niềm vui của những người chạy theo ông chủ Lâm trên mạng kia.
Thì ra món nào ông chủ Lâm làm cũng ngon cải
Chẳng trách không ai muốn bỏ lỡ.