Chương 753: Ông chủ Lâm dọn hàng rồi phải không? (1)
Chương 753: Ông chủ Lâm dọn hàng rồi phải không? (1)Chương 753: Ông chủ Lâm dọn hàng rồi phải không? (1)
Nghĩ mà xem, mỗi tuần lại có một món khác. Hơn nữa, món nào cũng ngon, ai nỡ bỏ lỡ chứ!
Anh đang nghĩ ngợi thì thấy anh chàng nọ sốt ruột vỗ đùi, giọng điệu vô cùng buồn bực.
"Mợ nó, tôi ngáo quá rồi! Lúc chúng ta tìm đến, quây hàng của ông chủ Lâm không có khách nào, sao chúng ta không mua hết chứ! Thế thì khi người trong nhóm tìm đến vẫn có bánh mè để ăn. Bây giờ, ông chủ Lâm dọn hàng mất rồi, chúng ta lỗ chết luôn!"
Một cái bánh mè giá 1 tệ, mua hết cũng không tốn bao nhiêu tiền!
Hơn nữa, còn có thể giữ lại từ từ ăn, cơ hội như vậy cứ thế bị bọn họ lỡ mất!
Dương Nhược Ly nghe vậy, thoáng chốc biểu cảm cũng biến thành đau khổi
"Đệch mọe, sao tôi lại quên béng chuyện này!"
Anh chàng nọ thấy anh bày ra vẻ mặt giống mình, cảm thấy vui hơn chút đỉnh.
Loại đau khổ này còn khó chịu hơn cả lúc anh phát hiện ra nhà kho đang bốc cháy.
Vẻ khổ sở trên mặt mọi người cực kỳ mãnh liệt, không thể tả nổi tâm trạng buồn bã của mình bằng lời.
Bánh mè vốn vô cùng thơm ngon, giờ ăn vào cũng không còn ngon như vậy nữa.
"Đúng đấy! Thà tôi không biết còn thấy dễ chịu hơn tí. Bây giờ biết mình đã bỏ lỡ điều gì, thật sự muốn chết cho rồi."
"Không bằng anh im mọe đi còn hơn. Nói ra chỉ làm tôi đau đớn, tôi gục ngãt"
Dương Nhược Ly cảm thấy trong miệng chỉ toàn mùi đắng chát, cảm xúc hối hận sắp lấn át tất cả.
Một người đau khổ không bằng mọi người cùng đau khổ.
Ngược lại khiến hai anh trai khác thấy mà trợn tròn mắt.
Đàn ông không dễ rơi nước mắt, chỉ vì chưa quá mức đau lòng.
Dương Nhược Ly càng nghĩ càng khổ sở, chậm rãi chảy xuống một dòng nước mắt.
Trải nghiệm sâu sắc thế này, anh vậy mà lại may mắn hưởng hẳn hai lần trong thời gian ngắn!
"Thật ra, không thể trách chúng ta được. Vì chúng ta quá hiền đấy anh hiểu không? Chúng ta không có khái niệm mua hết, chỉ nghĩ mình ăn đủ là được, chừa phần còn lại cho người khác, haiz!"
Nhưng thiết nghĩ nhà kho trong nhà anh trai này mới bị cháy, đây là lúc tâm trạng vô cùng nhạy cảm. Thế là hai người thương xót vỗ vai Dương Nhược Ly nói: "Đàn ông khóc cũng không phải cái tội!"
Dương Nhược Ly:...
Tuy bọn họ cũng khó chịu, nhưng đâu đến mức phải khóc như thế?
Anh trai nói rất có lý.
Anh quên mất vụ này.
Phần gà xiên thố cuối cùng của ông chủ Lâm vào tuần trước cứ thế một phát hết sạch.
Nói đến đây, bọn họ đều nhớ lại.
Anh trai khác thì kỳ quái nhìn anh: "Chẳng phải anh từng bao trọn à? Gà xiên thố trong ngày cuối cùng ông chủ Lâm bán bị anh bao trọn để tặng cho các anh lính cứu hỏa còn gì!"
Dương Nhược Ly lúng túng lau đi nước mắt trên mặt.
Dương Nhược Ly gật mạnh đầu: "Xem như bài học đi."
"Thế đâu được tính là bao trọn. Tôi cũng không bao trọn ăn một mình mà. Đó là để cảm ơn các anh lính cứu hỏa, là thỏa lòng mong đợi của mọi người đấy có được không? Hơn nữa, tài khoản phòng cháy chữa cháy Thành Đô còn đặc biệt cảm ơn tôi đã tặng họ gà xiên thố của ông chủ Lâm, nói toàn thể nhân viên của họ đều ăn hết, mùi vị ngon cực."
Hai anh trai cảm thấy rất có lý. Dân mạng đều biết các anh lính cứu hỏa đã cảm ơn hành động bao trọn này, không ai dám nói lời nào.
Thế nên, dù không ăn kịp, mọi người cũng chỉ tiếc nuối mình không phát hiện ông chủ Lâm sớm hơn một chút mà thôi.
"Đi thôi, đi thôi, nơi này quá vắng vẻ, không biết có tìm được khách sạn nào không."
"Tôi thấy thị trấn này quá nhỏ, giao thông bất tiện thì thôi đi, cơ sở vật chất cũng không đầy đủ, chỉ sợ không nhận được quá nhiều khách du lịch đâu!"
"Vậy thì bảo mọi người đừng tuyên truyền ra ngoài được không?"
"Chuyện của ông chủ Lâm còn cần tuyên truyền nữa hả? Tôi sợ bị người ta đào lên rồi."
Mọi người vừa nói vừa trở lên xe, bắt đầu tìm chỗ ở trên bản đồ. ...
Một bên khác, trong thôn, Tiểu Linh đi học về.
Ngay khi về đến nhà, cô bé thấy đôi giày bông trong phòng khách ở nhà chính thì mừng đến nỗi hai mắt tỏa sáng.
"Woa, bà nội mua giày mới cho cháu ạt"
Nghe giọng cháu gái, bà nội đang mặc tạp dề nấu cơm, khom người bước ra từ phòng bếp.
Nụ cười dịu dàng và mùi đồ ăn trên người bà xua tan đi không khí lạnh lẽo, khiến Tiểu Linh rất yên tâm.
Cô bé cười càng tươi hơn.
"Cháu mau đi thử cho bà xem."
Tiểu Linh hí ha hí hửng gật đầu, cởi đơn giày búp bê ra, đổi thành giày bông mới toanh.
Đôi giày bông màu hồng, có thêm lớp lông nhung dày, vừa xỏ chân vào lập tức cảm thấy rất ấm.
Tiểu Linh cực kỳ vui vẻ.
"Cảm ơn bà nội ạ! Giày hơi rộng, nhưng sang năm là cháu có thể đi vừa, lót thêm lớp đệm vào là được."
Đi thử giày không có vấn đề, Tiểu Linh lưu luyến không rời cởi đôi giày bông ra, đặt sang bên cạnh, sau đó để cặp sách xuống bắt đầu làm bài tập.