Chương 754: Ông chủ Lâm dọn hàng rồi phải không? (2)
Chương 754: Ông chủ Lâm dọn hàng rồi phải không? (2)Chương 754: Ông chủ Lâm dọn hàng rồi phải không? (2)
Bà nội quay lại phòng bếp, tiếp tục làm cơm.
Không lâu sau, có mùi đồ ăn thơm sực nức bay ra từ phòng bếp.
Tiểu Linh ngửi thấy mùi thơm này cảm thấy hơi quen, khá giống mùi bánh mè cô bé ngửi được buổi sáng.
Không lẽ bà nội làm bánh mè?
Tiểu Linh không ngờ hôm nay có nhiều chuyện vui nối tiếp nhau như vậy. Cô bé kích động chạy đến phòng bếp, lập tức trông thấy bánh mè đặt trên nắp nồi lớn đang đặt trên bếp lò đất.
Cháo nấu nhừ trong nồi, thịt ba chỉ hấp, phối với bánh mè mua từ trên trấn về, có thể nói là bữa tối hoàn hảo.
Bà nội thấy Tiểu Linh đi vào cứ nghĩ cô bé đói bụng.
"Cháu đói rồi đúng không? Học hành vất vả, chúng ta ăn cơm xong hãng làm bài tập. Chẳng phải sáng nay cháu có nhắc bánh mè à? Bà nội mua cho cháu rồi đây."
Bánh mè được làm nóng bằng cách này không xốp giòn như mới ra lò mà có kết cấu vừa mềm vừa dẻo dai, còn rất thơm, khác hẳn kết cấu trong tưởng tượng.
Tiểu Linh ngửi mùi bánh mè thoang thoảng trong không khí thì hơi thèm. Cô bé nuốt nước miếng, thấy trong túi có hai cái bánh bèn lấy ra đưa bà nội một cái trước.
Tiểu Linh thật sự rất đói, trong trường có cơm trưa, nhưng quá đông người, cô bé cũng ngại đi ăn nhiều lần, nên ngày nào tan học cũng đói meo. ...
Bà nội nhận lấy bánh mè, cầm trong tay, không hề lên tiếng, chỉ bảo Tiểu Linh ăn trước.
"Cháu mời bà nội ăn ạ."
Lúc này, cô bé cầm bánh mè ngon lành trong tay, cắn một miếng, mùi thơm lan tỏa đầy trong miệng.
Bánh mè hơi nguội lạnh được hâm nóng bằng hơi nước bốc lên khỏi nắp nồi. Hiện giờ đã đạt đến nhiệt độ thích hợp.
Bà bảo cô quay vào phòng ăn, ở phòng bếp nhiều khói.
Bánh có độ dai, ngược lại ăn càng bắt hơn.
Tiểu Linh ăn ngon miệng, bà nội nhìn cũng thấy mừng rỡ.
Không có hơi nước nên bánh mè không bị mềm, chỉ có bột bánh được hâm nóng xong thì mềm mềm dai dai.
Bà nội tính toán rất hay.
Trời lạnh nên để bánh mè bên ngoài cũng không bị hư.
Hôm sau còn có thể cho Tiểu Linh ăn sáng
Chờ Tiểu Linh ra ngoài, bà nội lại cất bánh mè vào tủ.
Bà nhìn cháu gái tươi cười, trong lòng cũng được ủ ấm.
Tiểu Linh ăn hết một cái bánh mè trong thoáng chốc.
Haizl
Tuy bà nội đã lớn tuổi, nhưng trong lòng đều nắm rõ mọi chuyện.
Hiện giờ, đứa nhỏ vẫn có thể học tiểu học ở trong thôn, chi phí không cao, đến cấp hai phải nhập học trường trên trấn, trường ở xa thì phải tốn tiền vào ký túc xá.
Bà nội phủi tro dính trên người, bà gân như đã làm xong bữa tối nên bắt đầu dọn cơm lên.
Bà chăm sóc tốt cháu gái ở nhà, con trai và con dâu cũng có thể yên tâm ra ngoài kiếm tiền.
Trước giờ, cô bé chưa từng ăn bánh mè nào ngon như vậy. Trên bàn ăn, Tiểu Linh hào hứng chia sẻ niềm vui của mình với bà nội. "Bà nội, bà đoán thử buổi trưa chúng cháu ăn gì ở trường? Là thịt ba chỉ nướng khoai tây, ngon lắm luôn ạ! Chỉ là thịt hơi ít, cháu thấy có bạn ăn tận hai bát."
"Nhưng không ngon bằng bánh mè bà nội mua, bánh vừa thơm vừa mềm."
"Còn rất dẻo. Đáng tiếc cháu ăn hết rồi, không thì thêm thịt vào ăn cũng rất ngon, giống như bánh không nhân kẹp thịt bên trong, còn giống hamburger mà ba mẹ dẫn cháu đi ăn nữa!"
Thịt ba chỉ là đồ mặn, ăn chung với cháo thật sự rất ngon.
Tiểu Linh ăn hết bữa cơm cứ luôn miệng nhắc đến bánh mè.
Bà nội lặng lẽ ghi nhớ trong lòng.
Tiểu Linh ăn xong tiếp tục làm bài tập, bà nội thì dọn dẹp.
Ai cũng bận việc của mình, như vậy không hề nhàm chán mà rất ấm áp. ...
Một bên khác, khách hàng trong nhóm gà xiên thố xem tin tức đội tiên phong gửi về đều rất phấn khởi.
Chuyện này lộ ra trong phạm vi nhỏ, không để ai có IP ngoài Tứ Xuyên lướt thấy.
Thế nên chỉ có các khách hàng ở Thành Đô biết.
Mọi người trong nhóm trò chuyện vô cùng sôi nổi, lần lượt xin nghỉ phép, ra về. Bánh mè không quan trọng, quan trọng bánh mè đó do ông chủ Lâm làm.
Hơn nữa, giá còn rẻ bất ngờ.
Dù bánh mè không đắt, nhưng họ chưa từng nghĩ giá chỉ có 1 tệ.
Lúc này còn không lao đi mua, bọn họ sẽ tự thưởng cho mình một bạt tay.
Thậm chí, có người đã bắt đầu xuất phát trong đêm.
Sợ lúc đến đó giành không lại người khác.
Dù Dương Nhược Ly có nói đi nói lại rằng ngoại trừ bọn họ không có người nào khác đến, không cần quá nóng vội, nhưng mọi người cũng không dám lơi lỏng cảnh giác.
Ông chủ Lâm quá nổi tiếng, không cẩn thận một chút là toang.
Diệp Phồn chính người xuất phát trong đêm kia.
Cô không biết lái xe, còn tìm người trong nhóm ghép xe cùng đi đến trấn Thọ Hóa.
Đừng tưởng nhóm khách hàng gà xiên thố của họ ít người, sau khi tuyên truyền và tuyển chọn cũng lọc ra được khoảng một trăm người.
Mọi người vẫn còn mới lạ với chuyện tìm kiếm ông chủ Lâm, phảng phất có niềm vui lần đầu đi du xuân khi còn là sinh viên.