Chương 755: Sao anh lại làm chuyện này?
Chương 755: Sao anh lại làm chuyện này?Chương 755: Sao anh lại làm chuyện này?
Họ đến trấn trong đêm, không cần tìm nơi ở mà đến thẳng nhà nghỉ chỗ nhóm Dương Nhược Ly đang dừng chân.
Dù hoàn cảnh chỉ ở mức trung bình nhưng đây đã là chỗ ở tốt nhất có thể tìm thấy trong thị trấn.
Ban đầu, bọn họ còn muốn tìm nơi ở sạch sẽ, vệ sinh, có điều hòa và internet.
Nhưng sau khi họ chạy một vòng khắp trấn thì nhận ra chỉ cần tìm được một chỗ để ở là tốt lắm rồi.
Nơi ấy sạch sẽ và có nước nóng là được.
Bởi vì chỉ hai điều kiện này thôi đã rất khó tìm.
Cuối cùng, họ cũng tìm được nhà nghỉ này phù hợp để mọi người ở lại.
Điều hòa không nóng tí nào, mở cả buổi vẫn chưa thấy ấm.
Đương nhiên, trước hết vẫn phải đến chợ.
Bây giờ nhóm Diệp Phồn đến, biết tình hình không mướn nhiều phòng, hai cô gái góp tiền ở một phòng, hai chàng trai cũng thế. Mọi người chấp nhận ở lại một đêm, ngày mai mua bánh mè xong lại về.
Hôm sau, Lâm Chu vẫn dậy sớm bày quầy bán hàng.
Diệp Phồn chỉ xin nghỉ phép một ngày, thế nên cô vội trở về, mua xong bánh mè sẽ lập tức chạy về ngay, không rảnh ở lại thị trấn chơi mấy ngày. ...
Theo suy đoán của nhóm Dương Nhược Ly, nơi này ít người, hẳn là ông chủ sẽ không giới hạn số lượng. Mọi người cứ mua nhiều một chút, mang về từ từ ăn.
Hôm nay, cậu định mang bánh mè đi bán khắp thị trấn. Thời tiết lạnh giá, ở mãi một nơi khá là khó chịu.
Nếu không phải ông chủ Lâm ở nơi này, có lẽ bọn họ rời đi trong đêm rồi.
Lâm Chu nhìn nhóm người xếp thành hàng, ngồi xổm ở vị trí cậu bày quầy bán hàng hôm qua thì chào hỏi họ như thường lệ, sau đó bày hàng ra, bắt đầu nướng bánh.
Một ngày ở thị trấn, phiên chợ buổi sáng là đông đúc nhất, không đến mức nhộn nhịp. Nhưng có người trong thôn mang theo sản phẩm miền núi hoặc đồ thủ công đến bán, cũng có dân làng lên trấn mua đồ.
Lúc Lâm Chu đến, nhóm người Dương Nhược Ly đang bưng món súp lòng dê ngồi xổm bên đường, chờ bánh mè của cậu.
Bên đó rất náo nhiệt, hơn nữa còn có nhóm Dương Nhược Ly đang chờ.
Giờ thì không cần nữa.
Lâm Chu lập tức buôn bán tốt lên.
Cậu vốn muốn đi loanh quanh khắp nơi.
Có lẽ vì hôm nay có nhiều người ở trước quầy hàng của cậu, người địa phương qua đường càng thêm chú ý đến quầy hàng này.
Cậu bán trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ đã hết sạch.
Từ đó mất đi ý nghĩa của việc bày quầy bán hàng ở một nơi xa lạ.
Nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì sao?
Nhưng đây có phải điều cậu muốn không?
Kiểu đầu cơ trục lợi này thật sự có thể hoàn thành nhiệm vụ với tiến độ nhanh nhất.
Cách thức bày quầy bán hàng thế này làm Lâm Chu có cảm giác như mình bán hàng chỉ để hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi về đến nhà, Lâm Chu còn hơi hoảng hốt.
Lâm Chu rơi vào trầm tư, nhớ lại khoảng thời gian từ khi cậu xuyên qua đến nay.
Hình như cậu có cảm giác không dám dừng lại. Hết tuần này đến tuần khác, cậu chưa từng nghĩ đến chuyện từ chối nhiệm vụ.
Lúc cậu không cần lo cơm áo gạo tiền, muốn mua cái gì thì mua cái nấy.
Cậu làm những chuyện này vì điều gì?
Một cảm giác trống rỗng đột nhiên ập đến.
Lâm Chu im lặng ngồi ở lan can dưới hành lang, ngơ ngác nhìn sân viện.
Lúc trước cậu không có tiền, làm mọi việc đều vì kiếm tiền. Bởi vì có tiền thì cuộc sống mới có thể tốt hơn.
Nhưng từ lúc có hệ thống, dường như tiền chỉ là chuyện bé nhỏ không đáng kể.
Cậu chỉ cần vung tay đã có thể có rất nhiều.
Ai cũng nói có tiền mới có thể nói về lý tưởng, vậy lý tưởng của cậu là gì?
Ý nghĩa sống của cậu là gì?
Lần đầu tiên Lâm Chu cảm thấy chán nản, ngồi ngốc trong sân một lúc lâu.
Thẳng đến khi cậu cảm thấy đói bụng, muốn ăn cơm, mới hốt hoảng đi đến phòng bếp bắt đầu làm cơm.
Cậu nhìn mấy túi bột chất cao trong phòng bếp, vô thức bắt tay vào nhào bột làm bánh mè.
Cậu làm liên tục, đủ loại đồ ăn tỏa ra mùi thơm khác biệt.
Trong tay cậu, chúng thay đổi từng chút một.
Tâm trạng xáo động của Lâm Chu cũng dần dần bình tĩnh lại.
Rất lâu sau, Lâm Chu hoàn toàn tỉnh táo, trừng mắt nhìn cả bàn bánh mè mình làm ra, sợ đến mức lùi vê sau một bước.
"Phắc! Sao làm nhiều dữ vậy?"
Ít gì cũng có trên trăm cái bánh mè chưa nướng được đặt gọn gàng trên bàn, ngược lại nhìn rất có giá trị chữa lành.
Chỉ là...
Vậy thì làm sao ăn cho hết!
Sao cậu lại bất tri bất giác làm nhiều bánh mè đến vậy!
Lâm Chu nhức đầu nhìn những bánh mè đó.
Cậu lấy lại tinh thần, cảm thấy trong quá trình chế biến thức ăn, cảm nhận được sự vui vẻ.
Sự vui vẻ hoàn toàn chìm đắm vào bên trong cứ như đang chữa lành thể xác lẫn tinh thần của cậu từng chút một.
Ngay cả những ý niệm rên rỉ khổ đau làm khó bản thân vừa nãy cũng hoàn toàn biến mất.
Lúc này, Lâm Chu xác định cậu đã thích nấu ăn không biết từ lúc nào, thậm chí là mong chờ được nấu ăn.