“Bọn chị đều là người tốt, em trai đừng sợ. Bọn chị chỉ tò mò em mua bánh mè này ở đâu thôi, vì bọn chị đều thích ăn bánh mè. Em hiểu chứ?”
Nhóm khách hàng phấn khích hồi lâu chợt nhận ra bọn họ quá kích động đã dọa đứa nhỏ sợ.
Tô Hưởng còn chưa tỉnh táo lại từ tờ tiền đỏ chót vừa rồi, nghe Diệp Phồn nói vậy thì ngơ ngác gật đầu.
Sau đó, cậu nhóc lại những gì bọn họ vừa hỏi, liếm đôi môi hơi khô nói: “Em mua ở quầy hàng trước trường bọn em.”
Nhóm khách hàng nhận được câu trả lời của đứa nhỏ lập tức vui vẻ.
“Hèn gì mấy ngày nay ông chủ Lâm chỉ bày quầy bán hàng vào buổi sáng. Hóa ra thời gian còn lại cậu ấy chạy đến nơi khác bày quầy bán hàng. Ông chủ Lâm đúng là gian xảo!”
“Chứ gì nữa! Ai nghĩ ra chuyện này được!”
“Nhóc con, em có thể dẫn bọn anh đi dò đường không? Bọn anh sẽ trả thù lao cho em~”
Lúc Tô Hưởng nhặt ve chai đã biết những người này rất giàu nhưng cũng không nghĩ đến chuyện này.
Thay vào đó, cậu nhóc đáp: “Ở xa lắm ạ! Bây giờ chúng ta qua đó, có lẽ anh trai đã dọn quầy rồi.”
Nhóm khách hàng dám chắc 90% quầy bán bánh mè này là của ông chủ Lâm, tất nhiên không muốn bỏ lỡ.
Thế là họ bày tỏ không sao cả, chỉ cần biết đường thôi cũng được.
“Bọn anh có xe, em chỉ đường đi, nhanh lắm! Hơn nữa, bánh mè cần có thời gian chế biến, chưa chắc không đuổi kịp đâu.”
Nhóm người vốn đang xoắn xuýt vì bữa tối.
Bây giờ không hề do dự lao đi thẳng.
Dương Nhược Ly lái xe đến, đặt túi da rắn của Tô Hưởng vào cốp xe.
Trên xe anh có rất nhiều đồ ăn, ân cần đưa cho đứa nhỏ, bảo cậu nhóc ăn trước rồi hãy chỉ đường bọn họ.
Tô Hưởng thầm nhớ đến lời dặn dò của thầy cô, cảm thấy thế này không ổn.
Nhưng cậu nhóc lại nghĩ lúc nãy nhưng mấy người họ còn chủ động đưa chai phế liệu cho mình.
Hơn nữa còn trả tiền.
Với lại chỉ đi trong làng.
Chắc là không sao đâu nhỉ?
Bọn họ còn phải nhờ cậu nhóc chỉ đường nữa mà.
Tô Hưởng vẫn cảnh giác, không ăn đồ Dương Nhược Ly đưa.
Cậu nhóc dè dặt ngồi trong xe, chỉ đường cho họ.
Khi nhóm người lái xe đến chân núi đã là hơn nửa tiếng sau.
Tận lúc xe đi vào thôn, Tô Hưởng mới buông lỏng cảnh giác, bắt đầu nói nhiều hơn.
Cậu nhóc nhiệt tình chỉ đường cho mọi người.
Đường núi khó đi. Khi đến chân núi, nhóm người xuống xe, gặp được ông chủ Lâm quen thuộc, thật có cảm giác muốn trào nước mắt.
Ông chủ Lâm đúng là chạy quá giỏi!
Chạy kiểu gì mà đến hẳn vùng núi này bày quầy luôn!
“Ông chủ Lâm ơi!”
Nhóm người nhìn Lâm Chu đang bày quầy bán hàng bằng vẻ mặt phức tạp.
Ngay khi Lâm Chu thấy chiếc xe chạy đến đã có dự cảm chẳng lành.
Lúc thấy những người trên xe bước xuống, cậu lập tức không khống chế được biểu cảm.
Không phải chứ! Cậu bày quầy bán hàng trong khe suối, sao mấy người này tìm được hay thế?
“Sao mọi người tìm đến đây được vậy?”
Ở đó không có nhiều phụ huynh và học sinh, Lâm Chu định bán thêm lúc nữa sẽ dọn quầy.
Nào ngờ nhóm khách hàng ruột vậy mà tìm tới nơi!
Thật là kinh ngạc muốn rớt cằm.
“May mà có đứa nhỏ nhặt ve chai này.”
Dương Nhược Ly thấy dáng vẻ sốc tận óc của ông chủ Lâm, trong lòng cực kỳ đắc ý.
Há há há há!
Giang cư mận nói đúng, họ thích nhìn vẻ mặt không thể tin được của ông chủ Lâm khi tránh đông tránh tây bày quầy bán hàng mà vẫn bị bọn họ tìm được.
Sướng vỡi!
Sướng muốn lật bụng luôn!
Cảm giác sảng khoái này làm họ quên đi những vất vả trèo đèo lội suối trên suốt chặng đường tìm đến.
Tô Hưởng bị đẩy tới trước mặt Lâm Chu.
Gương mặt cậu nhóc đỏ bừng lên.
Lâm Chu thấy cậu nhóc quen thuộc, biểu cảm trên mặt bỗng chốc mất kiểm soát.
Không phải chứ! Chẳng phải đây là cậu nhóc vừa mua bánh mè lúc tan học à?
Số tiền lớn nhất trên người cậu nhóc là 5 tệ.
Còn là số tiền kiếm được sau khi nhặt ve chai đây mà?
Tô Hưởng cũng là người trọng thể diện, nghe cậu nói vậy chỉ muốn lượn đi ngay.
“Em đã dẫn các anh chị đến nơi, mau đưa túi da rắn lại cho em! Em phải đi rồi.”
Tô Hưởng muốn co giò chạy lẹ.
Ở đây còn học sinh chưa rời đi.
Nếu để đám đàn em của cậu nhóc biết đại ca nhặt ve chai thì không còn mặt mũi gì đấy!
“Ấy khoan, đã nói sẽ trả thù lao cho em mà, nhóc con mau nhận đi.”
Dương Nhược Ly nghe đứa nhỏ muốn đi, vội nhét tiền đã chuẩn bị sẵn cho cậu nhóc.
Tô Hưởng làm gì dám nhận nhiều tiền như vậy.
Thế cậu nhóc nhanh chóng từ chối.
“Không cần, không cần đâu. Em chỉ đường cho mọi người, anh tiện đường đưa em về thôn là được, không cần trả tiền đâu.”
Chuyện cũng chẳng phiền phức gì, Tô Hưởng không dám lấy nhiều tiền thế này.
Lâm Chu nghe bọn họ nói chuyện cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Không ngờ còn có chuyện trùng hợp như vậy.