Bên kia, Dương Nhược Ly dẫn Tô Hưởng đi lấy túi da rắn, hai người vừa đi vừa lôi lôi kéo kéo.
Người này muốn đưa tiền, người kia nhất quyết không nhận.
Bên phía Lâm Chu, trong lúc nhóm khách hàng gọi bánh mè cũng muốn nói rất nhiều lời.
“Bởi tôi nói trước đó chiều nào ông chủ Lâm cũng đi bày quầy bán hàng, sao tự dưng vào trấn rồi chỉ bán mỗi buổi sáng, hóa ra là chiều anh đổi chỗ bán.”
“Hèn chi mấy ngày nay cứ thấy có gì đó sai sai, hóa ra kỳ quặc ở điểm này.”
“Ầy, cũng là chúng tôi quá đơn thuần, tưởng ông chủ Lâm bày quầy bán hàng buổi sáng, buổi chiều chắc chắn sẽ không ra bán nữa nên mới không định hỏi.”
“Ông chủ Lâm, anh giấu làm bọn tôi khổ thật đấy! Nếu không phải chúng tôi gặp được đứa nhỏ nhặt ve chai trên trấn kia, ngửi được mùi bánh mè thì đã không biết buổi chiều anh còn ra bày quầy bán rồi!”
...
Lâm Chu nhìn vẻ mặt đau lòng của nhóm khách hàng chợt cảm thấy như mình vụng trộm sau lưng họ.
Ế, không thể gọi là vụng trộm.
Là cảm giác như đang lén lút bán hàng cho khách mới!
Các ông bác, bà cô vẫn chưa rời đi nhìn cảnh này, ai nấy đều hai mắt sáng rỡ.
Nếu có hạt dưa ở đây, e rằng mọi người sẽ lấy ra cắn ngay.
Ở nông thôn hiếm khi có nhiều trò vui, bình thường các cô, các bác không có hoạt động vui chơi giải trí, thích xem náo nhiệt nhất.
Những người này vừa xuống xe đã chạy ào đến trước quầy bán bánh mè, còn bày ra dáng vẻ đau lòng, nhìn một phát là biết có drama!
Hơn nữa, họ đều không phải người địa phương.
Các cô, các bác sống trong thôn lâu như vậy, vừa nhìn đã biết họ có phải người địa phương không.
Lâm Chu để ý thấy ánh mắt hóng hớt náo nhiệt của các cô, các bác thì rất bất đắc dĩ.
Hai ngày nay, cậu bày bán trước cổng trường học rất tốt.
Rất nhiều phụ huynh mua bánh mè lúc đón con cháu tan học.
Sau đó, các phụ huynh đến sẽ vừa ăn bánh mè vừa nói chuyện phiếm.
Nội dung câu chuyện toàn là tin sốt dẻo.
Ví dụ như nhà nọ có ai ra ngoài làm công rồi bỏ chạy.
Chẳng hạn nhà nào có người bị ốm.
Ngoài ra còn có vụ đánh lộn.
Đứa bé không phải con ruột.
Cậu nghe tin nóng đến sắp nổ tung.
Nhưng các dì, các mẹ vẫn kể chuyện cực kỳ hăng say.
Mọi người không có nhiều thời gian để tám chuyện kiểu này. Bọn trẻ vừa tan học, các cô dì chú bác đã ngừng trò chuyện.
Tuy cậu rất hào hứng nghe nhưng không muốn trở thành nhân vật chính của mấy vụ drama trong miệng các cô, các bác đâu nha!
Cậu luôn cảm thấy sau hôm nay, thanh danh của cậu khó giữ được!
“Ông chủ Lâm, còn bánh mè không?”
Lâm Chu tỉnh táo lại, thấy những người này đã nuốt nước miếng nhìn cậu.
Lâm Chu:...
Đây là vừa thấy cậu thì đói ngay à?
Có lẽ ánh mắt Lâm Chu quá rõ ràng, mọi người có thể hiểu ý cậu một cách thần kỳ.
“Không biết có phải ông chủ Lâm ngày nào cũng nấu món ngon không mà tôi thấy trên người cậu có mùi vị thơm ngon lắm! Nhìn thấy cậu là tôi đói ngay.”
“Đó là vì vừa thấy ông chủ Lâm là tôi lập tức nghĩ đến món ngon, thế nên đầu óc chỉ toàn là ăn, đã thành phản xạ rồi.”
“Hiểu hiểu, là quen thuộc đến biến thành chuyện tự nhiên, não bộ tự động lưu lại luôn.”
Lâm Chu:...
“Còn một ít bánh. Có lẽ không đủ cho tất cả mọi người.”
Lâm Chu đếm số phôi bánh mè còn lại, chỉ còn bảy cái.
Khách hàng cũng đếm, thấy chỉ còn bảy cái, mỗi người nửa cái bánh là đủ chia.
Lâm Chu: OK thôi.
Chờ đến lúc Dương Nhược Ly đưa Tô Hưởng về rồi quay lại, Lâm Chu đã làm xong bánh mè.
Mọi người thấy anh đều cười vui vẻ chừa chỗ cho anh.
Suy cho cùng, nếu không nhờ chiếc mũi thính của anh thì mọi người thật sự không để ý mùi bánh mè trên người đứa nhỏ nhặt ve chai kia.
Họ chỉ nghĩ đó là mùi trên người mình, hoặc do lúc sáng mọi người ăn xong vẫn chưa bay mùi hết.
Thế nên, đều nhờ Dương Nhược Ly mới có thể tìm được ông chủ Lâm.
“May mà có ông chủ Dương, không thì có đánh chết chúng tôi cũng không nghĩ ra ông chủ Lâm đổi chỗ bày quầy bán hàng.”
“Mũi của ông chủ Dương nhạy ghê cơ!”
Lâm Chu nghe bọn họ nói cũng có thể chắp vá đại khái.
Đứa nhỏ lên trấn nhặt ve chai, sau đó gặp nhóm người Dương Nhược Ly. Anh ngửi được mùi bánh mè trên người cậu nhóc rồi cứ thể một đường tìm đến đây.
“Cậu nhóc có lấy tiền không?”
“Không lấy nhưng tôi để vào mũ cậu nhóc rồi.”
“Thế thì lát nữa chúng tôi chuyển cho anh.”
Mọi người cùng đến đây theo đứa nhỏ, sao có thể để một mình ông chủ Dương ra tiền.
“Không bao nhiêu đâu, coi như tôi đóng quỹ nhóm.”
“...”
Lâm Chu nghe bọn họ nói chuyện phiếm, khóe miệng giật hai lần.
Thế này là lập nhóm hợp sức tìm cậu hả?
“Hê hê, ông chủ Lâm, vậy ngày mai anh còn đến đây bày quầy bán hàng không?”
Lâm Chu gật đầu.
Nếu họ đã biết địa điểm bày quầy bán hàng này, ngày mai cậu cũng không cần chạy tới chạy lui nữa, cứ đến thẳng cổng trường bán thôi.