Trên trấn cũng không nhiều người, không có nhóm khách hàng ruột, lại còn không bán đắt bằng trước cổng trường.
Nhóm khách hàng không có ý kiến với việc Lâm Chu bày quầy bán hàng ở đâu, chỉ cần có thể ăn bánh mè là được.
Thế nên sáng sớm hôm sau, Lâm Chu làm xong bánh mè, ăn sáng xong thì đến chân núi chuẩn bị bán đồ ăn sáng.
Ngày cuối cùng, chưa biết tuần sau đi đâu, cậu muốn để những đứa trẻ ở vùng núi thưởng thức thêm càng nhiều bánh mè cậu làm.
Tối cậu ngủ sớm, sáng dậy cũng sớm.
Lúc cậu đến cổng trường không thấy học sinh đâu, ngược lại gặp các giáo viên đang chuyển đồ trước hai chiếc xe tải.
Mọi người thấy sáng sớm Lâm Chu đã đến bày quầy bán hàng cũng khá bất ngờ.
“Sáng nay ông chủ Lâm cũng đến bán bánh mè à?”
Lâm Chu đỗ xe ba bánh xong, thấy có nhiều thùng nên cũng đến phụ một tay.
“Đúng thế, các thầy cô đang chuyển gì thế?”
“Là đồ dùng mùa đông được các nhà hảo tâm tặng cho mấy đứa trẻ ở vùng núi.”
Lâm Chu nghe vậy, hai mắt tỏa sáng.
Cậu cũng đang nghĩ làm cách nào giúp mấy đứa trẻ này, vốn định giao cho Hoàng Chính Hạo sắp xếp.
Bây giờ thấy thế này, chẳng phải bản thân giải quyết càng tốt hơn à!
“Vậy tôi cũng muốn quyên tặng chút đỉnh, thầy xem tôi quyên thế nào đây ạ?”
“Hả... hả?”
Giáo viên hơi bối rối, đang chuyển đồ nên nhất thời không dám tưởng tượng.
Sau đó, giáo viên nhận ra hẳn là Lâm Chu chỉ có ý tốt.
“Không cần đâu ông chủ, anh chỉ làm buôn bán nhỏ, cũng không dễ dàng gì.”
Hiếm khi Lâm Chu muốn làm chút việc cho mấy đứa trẻ vùng núi, kết quả còn bị giáo viên từ chối.
Không phải chứ! Trông cậu nghèo lắm hả?
Lâm Chu đánh giá mình từ trên xuống dưới, lại nhìn xe quầy hàng của mình.
Lúc cậu đang muốn nói gì đó thì nhóm khách hàng ruột đến.
Từng người xuống xe rồi xông đến chỗ cậu.
“Ông chủ Lâm, ông chủ Lâm, anh đến sớm thế! Bọn tôi còn tưởng mình đến sớm nữa cơ.”
“Ông chủ Lâm, anh làm gì thế?”
“Hề hề, tôi còn mang theo nước lèo ăn kèm với bánh mè nè, tuyệt chưa!”
Nhóm người lại gần, thấy Lâm Chu đang chuyển đồ, lập tức tích cực chạy đến giúp đỡ.
“Ông chủ Lâm, anh làm gì đấy! Tay anh nào phải dùng để làm việc nặng nhọc này, để bọn tôi làm là được.”
“Đúng đúng đúng, ông chủ Lâm để bọn tôi chuyển cho, chuyển đến đâu đây?”
Nhóm giáo viên nhìn một đám người đột nhiên xuất hiện, cảm thấy mê mang.
Vùng núi này của bọn họ trở nên náo nhiệt từ lúc nào vậy?
Những người này từ đâu tới thế?
“Không cần, không cần, bọn tôi tự làm là được.”
“Không sao, không sao, bọn tôi đông người, một chuyến là chuyển xong ấy mà.”
Nhóm giáo viên thấy người đi đường nhiệt tình giúp đỡ.
Họ mờ mịt nhìn Lâm Chu.
Lâm Chu nhìn cái thùng bị cướp đi, bất đắc dĩ đỡ trán.
Trông cậu vừa yếu vừa nghèo luôn hả?
“Cái này chuyển đi đâu thế?”
...
Nếu đã không cần cậu giúp đỡ, Lâm Chu đành trở về quầy hàng làm bánh mè.
Mọi người tranh thủ chuyển toàn bộ vật tư được các nhà hảo tâm quyên tặng vào sân trường trước khi các học sinh đến.
Sau đó, để cảm ơn sự giúp đỡ của các khách hàng, nhóm giáo viên lại cùng đi đến trước quầy hàng của Lâm Chu, muốn mời bọn họ ăn bánh mè.
“Không cần không cần, bọn tôi tự trả là được. Chuyện có gì to tát đâu, phụ một tay thôi mà.”
“Các thầy cô đừng khách sáo!”
Nhóm khách hàng từ chối.
Nhóm giáo viên nhiệt tình mời.
Lại một trận lôi lôi kéo kéo.
Lâm Chu bị kẹp ở giữa trông như phông nền.
Mãi đến khi nhóm học sinh đầu tiên đến, nhóm giáo viên vì hình tượng mới dừng hành động lôi kéo lại.
Người nào người nấy đều nghiêm chỉnh lại.
...
“Quào, là bánh mè kìa!”
“Hôm nay ông của tớ cho tớ một tệ để tớ mua bánh mè ăn, không ngờ buổi sáng có thể ăn được rồi!”
Hai bé gái kết bạn đến trường, mới vừa đi đến chân núi, đã nhìn thấy khói trắng bốc lên từ bếp lò bánh mè, lập tức kích động chạy qua, làm lơ luôn cả các giáo viên đứng bên cạnh.
Đi đến phía trước, nhìn thấy trong đội ngũ xếp hàng có giáo viên, mới nhanh chóng hét chào thầy.
Có học sinh đến, tất cả mọi người là người lớn, đương nhiên hỏi đứa trẻ muốn mua bánh mè không, nếu muốn thì mua trước đi, đừng để bị đói.
Hai bé gái đều đã ăn sáng, bị nhiều người xa lạ nhìn như vậy, hơi thận trọng nép sát vào giáo viên.
“Tụi em ăn rồi, thầy ơi, tan học còn bánh mè không ạ?”
Bé gái đem theo tiền mua bánh mè trả lời giáo viên trước, sau đó lại nhìn về phía Lâm Chu hỏi.
Nếu không phải quá muốn ăn bánh mè, thật ra bé gái không dám nói chuyện ở trước mặt nhiều người lớn xa lạ.
Nhưng một tệ này là cô bé xin ông nội rất lâu mới lấy được.
Cô bé rất muốn thử, trong trường học tất cả mọi người đều đang thảo luận bánh mè có mùi vị như thế nào.
Ánh mắt chờ đợi của bé gái nhìn về phía Lâm Chu, cái này ai có thể từ chối chứ! Lâm Chu cũng không được.