Tô Hưởng thấy ý kiến của mình được tiếp thu, vui vẻ lộ ra nụ cười, sau đó nói lời tạm biệt rồi bỏ chạy mất.
Ông nội còn ở nhà chờ cậu nhóc nói chuyện trả tiền, cậu nhóc nhanh chóng nói tin tức nhóm người đi mất cho ông nội.
...
Bên kia, buổi sáng bà nội Tiểu Linh đi trấn trên không mua được bánh mè, thì nhìn thấy bọn nhỏ trong thôn tan học về nhà cầm bánh mè trên tay, bà rất tò mò.
Sao bánh mè này lại giống cái trước đó bà mua ở trấn thế?
Vì thế bà nhìn thấy một đứa nhỏ quen quen thì gọi người qua hỏi thăm.
“Thiết Trụ à, cháu mua bánh mè ở đâu thế, bà cũng muốn mua cho chị Tiểu Linh của cháu.”
“Ở cổng trường học ấy ạ, cháu còn nhìn thấy chị Tiểu Linh ở đó nhìn cơ.”
Thiết Trụ nói xong, bà nội Tiểu Linh trở về phòng lấy tiền.
Đứa nhỏ này! Cổng trường học bán bánh mè cũng không nói với bà.
Thấy người khác ăn nhiều, bà cũng không chê khó chịu.
Trên đường bà nội Tiểu Linh đi đến trường học thì gặp được Tiểu Linh về nhà, sau đó biết được bà nội muốn đi mua bánh mè cho cô bé, hai người lại cùng nhau đi đến cổng trường.
Trên đường gặp được bác gái cũng đi đón con, còn tươi cười trò chuyện.
“Bà không biết cổng trường có bán bánh mè à, đứa nhỏ nhà tôi nhắc mấy hôm rồi, nếu hôm nay không đi mua cho nó, chắc nó làm ồn sập mái nhà mất.”
“Đứa nhỏ hiểu chuyện, không chịu nói gì, cũng chả phải đắt, vẫn có tiền mua cho cháu ăn.”
Bà nội Tiểu Linh đau lòng sờ tóc cháu gái.
“Cháu gái này hiếu thuận biết bao nhiêu, bà chờ hưởng phúc đi.”
Mọi người vừa trò chuyện, vừa đi tới cổng trường.
Tới nơi, quầy bánh mè còn đang xếp hàng.
Bà nội Tiểu Linh vừa thấy Lâm Chu, đã nhận ra.
“Đây không phải chàng trai trước đó bán bánh mè cho tôi ở trấn trên à!”
Nghe thấy bà nội nói, Tiểu Linh cũng hiểu được, bánh mè mà bản thân nhớ mãi không quên lại cùng một nhà với bánh mè ở cổng trường à!
“Tôi nói sao có người bày quầy hàng ở đây, thì ra còn bày quầy hàng ở trấn trên, vậy không có gì kỳ lạ.”
Bác gái bên cạnh nghe vậy, cũng hiểu được.
Bà đã nói mà, ở trong thung lũng buôn bán kiếm đâu ra tiền.
Hiện tại người trẻ tuổi phát triển ở thành phố lớn hết rồi.
Gần đây quả thực Lâm Chu chính là đề tài phổ biến các trong thôn.
Cậu làm bánh mè ai ăn cũng khen ngon.
Nhưng trò chuyện một hồi cảm thấy tay nghề tốt thế, phải ra bên ngoài kiếm tiền, phát triển tốt.
Lâm Chu không rõ sự lo lắng của các bác trai, bác gái.
Bán xong bánh mè hôm nay, nhiệm vụ của tuần này hoàn thành.
Phần thưởng hệ thống sẽ được phát trong thời điểm cậu giao xong nhiệm vụ.
Dường như nó cảm nhận được cậu không có hứng thú với tiền bạc, phần thưởng lần này rất ấn tượng.
Trực tiếp tăng cường vị giác của cậu, khiến đầu lưỡi cậu có thể dễ dàng nếm ra chênh lệch rất nhỏ trong mùi vị của món ăn.
Đây quả thực chính là đầu lưỡi mà mỗi đầu bếp đều khát vọng sở hữu.
Lâm Chu gấp gáp làm một bữa cơm test thử. Sau đó phát hiện đầu lưỡi này có tốt có xấu!
Trước kia miệng của cậu trừ ăn món bản thân làm, đồ ăn bên ngoài hay tay nghề của những người khác cậu cũng ăn được.
Hiện tại, cậu cảm giác món ăn mà mình làm cũng có điểm để bắt bẻ. Sau này làm sao ăn những món khác chứ?
Chẳng phải là mùi vị hơi tệ xíu thôi cũng khó mà nuốt trôi hả?
Lâm Chu đau khổ lau mặt.
Cảm giác cũng không vui cho mấy.
Cậu luôn không phải là người quá cần mẫn, dùng cá muối để hình dung cũng rất chuẩn xác.
Sau này muốn lười biếng gọi đồ ăn ngoài, hoặc là ăn cơm chú Tôn làm sợ là ăn không vào quá?
Hiện tại ở trong thôn không trải nghiệm được, chờ quay về rồi trải nghiệm vậy.
Sau khi bình ổn tâm trạng, Lâm Chu cũng không quan tâm nhiệm vụ hệ thống xuất hiện thông báo mới lúc mấy giờ.
Giống như bình thường, ngủ một giấc đến lúc tự nhiên thức dậy.
Đương nhiên nhiệm vụ đã có thông báo mới rồi.
[Nhiệm vụ tuần này: đi đến sườn núi Khê La - thành phố Động Vĩnh bán cơm giò heo, nhận được lời khen ngợi thật lòng của 100 khách hàng là được.]
[Thực đơn: <cơm giò heo>]
[Nhận / Từ chối]
Hửm?
Lâm Chu cau mày nhìn nhiệm vụ mới của tuần này.
Tuyệt thế!
Lần đầu nhìn thấy nhiệm vụ chỉ với một câu.
Cho địa điểm, cho yêu cầu, không có thời gian hoặc là số ngày bày quầy hàng.
Đúng là dù đã lâu nhưng cậu vẫn chưa lĩnh ngộ triệt để sự ngẫu nhiên của hệ thống.
Lâm Chu nhận nhiệm vụ, không chút hoang mang gửi địa điểm bày quầy hàng tuần này cho Hoàng Chính Hạo.
Sau đó chờ bên phía anh ta sắp xếp xong, mình lái xe qua là được.
Thành phố Động Vĩnh không ở Tứ Xuyên, đã qua tỉnh khác rồi.
Lâm Chu vừa vặn có xe, nên cậu chở cả hành lý lái xe đi luôn.
Không yêu cầu thời gian, nên cậu cũng không gấp chậm rãi đi.
...
Cuối tháng 12, thành phố Động Vĩnh - Thanh Đại đã bắt đầu nghỉ đông.