Hướng Thiện đang thu dọn hành lý chuẩn bị trở về nhà.
Nhưng giờ cậu ta không đặt được vé về, nên bọn họ bắt đầu nghĩ cách.
“Nói thật, giờ Bạch Long Giang rất nổi tiếng, cho dù ông chủ Lâm đi rồi vé xe cũng không dễ mua, hơn nữa ông chủ Lâm còn có khả năng quay về phương bắc bày quầy hàng, cho nên các cậu nghe lời tôi chúng ta đăng ký du lịch, cùng nhau quay về Cáp Nhĩ Tân, hơn nữa có thể chơi thế giới băng tuyết, lỡ như ông chủ Lâm lại đến chỗ chúng ta bày quầy hàng thì sao, đúng không?”
Những người bạn cùng phòng nghe nói cũng động lòng.
Ba người bạn cùng phòng đều là người phương nam, Hướng Thiện rất biết làm sao để mê hoặc bọn họ.
“Một tuần mới, sao các cậu biết ông chủ Lâm sẽ không đi Cáp Nhĩ Tân bày quầy hàng chứ, tuần này tôi cá là Cáp Nhĩ Tân!”
“Nào có ai về nhà lại đăng ký với đoàn du lịch, hơn nữa quá xa, trở về như hành xác ý?”
Bạn cùng phòng vẫn hơi do dự.
Hướng Thiện lại mở miệng: “Chúng ta hỏi trước đi, lỡ như mua vé với đoàn rẻ hơn thì sao? Đúng không?”
Bạn cùng phòng bị thuyết phục đồng ý với đề nghị của Hướng Thiện.
Chủ yếu là tuần trước không có tin tức về ông chủ Lâm truyền ra, tuần trước trước nữa là ở Tứ Xuyên.
Nói không chừng anh ấy lại đi phương bắc.
Bọn họ vốn bị bài tập trói chân.
Hiện tại trường học cho nghỉ đông, bọn họ cũng phải xông pha đi tìm ông chủ Lâm thôi!
“Vậy được, chúng ta đi tìm đoàn du lịch hỏi thử.”
Vì thế ngày nghỉ đầu tiên, mấy người này đã vào một đoàn du lịch, được thông báo cách ngày (ngày kia) sẽ có một đoàn đi Cáp Nhĩ Tân, hiện tại đăng ký, 588 tệ một người, bao toàn bộ phí đi đường, còn chỗ ở, ăn uống thì tự trả tiền, không có phí thêm nào, bao đến Cáp Nhĩ Tân.
Còn có chuyện tốt này?
Hướng Thiện đang lo không mua được vé về Cáp Nhĩ Tân, lập tức dẫn theo mọi người trong ký túc xá đến đăng ký. Sau đó trở về thu dọn đồ đạc.
Cách ngày sẽ lên xe buýt quay về Cáp Nhĩ Tân.
Cùng lúc đó.
Tối thứ ba Lâm Chu đã tới thành phố Động Vĩnh.
Thành phố Động Vĩnh không lớn, một thành phố tuyến bốn, nhịp sống không nhanh.
Khi Lâm Chu đi đến biệt thự được Hoàng Chính Hạo bố trí xong, quản gia Tôn và những người khác đã tới rồi.
Nhiệt tình nghênh đón Lâm Chu và Cơm Nắm.
“Cuối cùng cậu đã tới rồi, nói buổi tối hơn sáu giờ đến, hiện tại đã tám giờ, làm chúng tôi lo lắng muốn chết.”
Quản gia Tôn nhìn Lâm Chu đến nơi không chút sứt mẻ, trái tim xem như cũng được thả lỏng.
Sau đó là hỏi han ân cần.
Lâm Chu cười giải thích: “Có một đoạn đường xảy ra tai nạn xe dẫn đến bị kẹt, cho nên cháu đến hơi muộn.”
“Nước ấm vừa rồi, cậu muốn tắm rửa trước rồi xuống ăn cơm, hay là ăn cơm trước lại đi tắm rửa.”
Quản gia Tôn dọn dẹp biệt thự thỏa đáng từ trên xuống dưới, Lâm Chu vừa đến đã có thể hưởng thụ phục vụ chu đáo.
Suốt dọc đường Lâm Chu đến đã cảm nhận được sâu sắc điểm bất lợi của phần thưởng nhiệm vụ tuần trước.
Cậu không thể làm gì với việc ăn uống.
Muốn đến khu phục vụ ăn tạm một miếng, nhưng ăn đại một thứ gì một miếng cũng khó có thể nuốt trôi.
Cho nên dọc đường cậu bất đắc dĩ tinh tế rất nhiều.
Đến giờ dùng cơm sẽ tìm thành phố dừng chân trước, nghỉ ngơi ăn cơm.
Cho nên lúc này tới thành phố Động Vĩnh cũng không mệt. Ngược lại giống như vui chơi giải trí suốt dọc đường.
Đây là sự khác biệt của thể chất.
“Cháu tắm rửa đã, mọi người ăn trước đi, chừa phần cho cháu là được.”
Lâm Chu biết nếu cậu nói buổi tối về đến nhà, bọn họ sẽ không ăn trước, cho nên lúc này khẳng định vẫn chờ cậu chưa ăn.
“Vâng thưa cậu.”
Mọi người ở chung với Lâm Chu đã lâu cũng biết Lâm Chu là người sợ phiền phức.
Nếu đã nói cái gì, vậy khẳng định chính là nghĩ như vậy.
Cho nên mọi người sống lâu dài dưới một mái nhà, đều lựa chọn nghe Lâm Chu.
Vậy thì mọi người đều sống thoải mái.
Phòng bếp lớn rộng rãi, mọi người ngồi bên cạnh quầy bar ăn cơm.
Bộ dụng cụ tinh xảo của Lâm Chu được đặt trên bàn ngoài phòng ăn, đều là những món đồ mà bình thường Lâm Chu thích dùng để ăn.
Chờ cậu tắm rửa đi xuống.
Quản gia Tôn và các dì đã ăn xong, lúc Lâm Chu ăn cơm, ở bên cạnh chăm sóc.
“Cậu lái xe lâu quá, tôi sắp xếp thầy mát xa về nhé?”
“Không cần, quá muộn, ngày mai đi.”
“Cậu ơi, tôi đan cho cậu một chiếc khăn quàng cổ, tuần trước đã đan xong, lát nữa cậu xem thử có thích không?”
Hơn một tuần không gặp, không chỉ Lâm Chu được hỏi han ân cần, ngay cả Cơm Nắm cũng cực kỳ được cưng chiều.
Ăn cơm đều được giáo viên ôm vào lòng đút.
Tiểu Lý đương nhiên là ăn cơm từ lúc ăn cùng mọi người, ăn đến khi Lâm Chu ăn cơm xong.
Quản gia Tôn thấy Lâm Chu ăn xong rồi, đồ ăn thừa còn rất nhiều, mỗi món chỉ nếm một chút thì buông đũa.