“Cậu không muốn ăn hả?”
Nhìn đồ ăn trả về, Tiểu Lý còn đang lùa cơm, nghi hoặc hỏi.
“Chắc là đồ ăn để lâu không ăn ngay nên mất ngon, muộn một chút tôi sẽ chuẩn bị bữa ăn khuya.”
Lâm Chu cơm nước xong nằm trên sô pha nghỉ ngơi, theo bản năng thở dài thườn thượt.
Đầu lưỡi quá nhạy cũng không phải chuyện tốt gì.
Nếm một miếng là biết món ăn có vấn đề ở đâu, ăn gì cũng không thấy ngon, thật muốn mạng.
Sau này ăn cơm xem ra chỉ có thể tự mình làm.
...
Sáng sớm hôm sau, Lâm Chu không có gì làm dự định nghiên cứu công thức món ăn của nhiệm vụ.
Cơm chân giò kho, đây là công thức món ăn đầu tiên có cơm cùng đồ ăn.
Trong công thức món ăn, không chỉ có có cách làm chân giò, còn có cách nấu cơm và cách két hợp món, rất nhiều chủng loại, rất chi tiết.
Lâm Chu chưa từng làm, nên muốn thử trước.
Địa phương nào cũng có chợ, muốn lấy được hàng tốt tươi mới, phải đi sớm.
Cho nên sau khi Lâm Chu điều tra rõ ở đâu có chợ, trời còn chưa sáng đã thức dậy đi mua đồ ăn.
Mức độ tươi mới của nguyên liệu sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến mùi vị của đồ ăn.
Chờ Lâm Chu mua đồ ăn trở về, trời vừa mới sáng.
Nguyên liệu quá nhiều, chuyển hai chuyến mới xong.
Những phần như chân giò, giò được thả vào chậu nước ngâm ra máu loãng.
Lâm Chu chuẩn bị làm chút bánh mè cho bữa sáng, để mọi người nếm thử hương vị của bánh mè tuần trước.
Tuy không ai nhắc nhưng Lâm Chu biết mọi người nhất định muốn ăn.
Đợi đến khi từng thành viên trong nhà rời giường, nhìn thấy Lâm Chu còn dậy sớm hơn bọn họ, thì rất khiếp sợ.
Mỗi ngày những công nhân như bọn họ túc trực trong biệt thự lớn của ông chủ.
Ông chủ vất vả mua đồ ăn, nấu cơm, đi ra ngoài bày quầy hàng kiếm tiền.
Bọn họ ở nhà đợi.
Thật sự mỗi lần thấy ông chủ bận rộn, lương tâm đều bất an!
Nhất là Tiểu Lý, ăn nhiều, còn không có gì làm, cứ cảm giác ngôi nhà này vốn không cần anh, mỗi giờ mỗi khắc đều sợ bị sa thải.
Vì thế khi nhìn thấy Lâm Chu, đều cực kỳ nịnh bợ.
“Ông chủ, có gì tôi có thể làm không?”
“Có đó, anh xem giò heo ngâm ra máu loãng chưa, ra rồi thì thay nước mới.” Lâm Chu đang nhồi bột, nghe vậy cũng không khách sáo, có việc cứ dặn dò anh đi làm.
Tiểu Lý hí hửng đi làm.
Công việc nho nhỏ lại khiến anh có ảo giác cầm thánh chỉ làm việc, hiếm khi tích cực thế này.
Quản gia Tôn cũng đến hỗ trợ, Lâm Chu chia công việc băm mỡ lợn cho ông.
“Làm chút bánh mè cho mọi người thưởng thức, tuần trước đi vùng núi bán bánh mè, mấy đứa nhỏ nơi đó đều khá thú vị.”
Bên cạnh có người, Lâm Chu nói chuyện cũng nhiều hơn, kể những chuyện thú vị tuần trước cho quản gia Tôn và mấy dì giúp việc.
Nói đến quyên tiền, Lâm Chu nhớ tới dáng vẻ giáo viên đau lòng cho tiền của cậu thì không biết làm sao.
Có lẽ cảm thấy cậu bán bánh mè kiếm tiền không dễ dàng, còn muốn khuyên cậu đừng quyên.
“Chắc là giáo viên cũng chưa từng gặp người giàu có như cậu, còn làm công việc vất vả này.”
Bánh mè một hai tệ còn không phải vất vả kiếm tiền à.
“Chắc là lúc quyên tiền sau này, còn xác nhận mấy lần.”
Nói chuyện phiếm làm điểm tâm.
Có người hỗ trợ tốc độ rất nhanh.
Xe bán bánh mè được cậu để lại trong sân nhỏ ở nông thôn giao cho Hoàng Chính Hạo xử lý.
Một mình cậu trang bị nhẹ nhàng ra trận.
Hiện tại chỉ có thể dùng lò nướng để nướng.
Sau khi Lâm Chu làm xong phôi bánh mè, thì nướng trước một đợt, sau đó nói cho chú Tôn thời gian, còn lại giao cho ông đi nướng.
Tiểu Lý ăn nhiều, Lâm Chu làm không ít phôi bánh mè, nướng hết toàn bộ, cũng khá tốn thời gian.
Đây là lần đầu tiên mọi người ăn bánh mè Lâm Chu làm.
Bánh mè mới tinh vừa ra lò, mùi thơm ngây ngất.
Lâm Chu nếm thử, thản nhiên nói: “Vẫn là dùng bếp lò nướng chuyên dụng cho bánh mè, nướng lửa than càng thơm hơn.”
Mùi thơm khi nướng ra bằng lò nướng vẫn kém một chút, thiếu tí mùi thơm khói lửa.
Nhưng khi quản gia Tôn và những người khác ăn được, tiếng cảm thán không ngừng lại được.
“Có phải tài nấu nướng của cậu lại tốt lên không thế?”
“Tôi ăn cũng thấy càng thơm hơn, nói sao ta, giống như hương vị càng tinh tế hơn.”
Quản gia Tôn và những người khác ăn được tay nghề của Lâm Chu nhiều nhất.
Khác biệt rất nhỏ này cũng có thể ăn ra.
Quả thật Lâm Chu cũng cảm giác được sau khi sở hữu vị giác tuyệt đối, tay nghề của cậu đúng là có tiến bộ.
“Ăn ngon thì ăn nhiều một chút.”
Lâm Chu cảm thấy con đường kỹ năng nấu nướng cũng cần lĩnh ngộ, khi bạn nghiêm túc đối đãi với món ăn thì món ăn cũng sẽ trở nên ngon lành đền đáp cho bạn.
Món ăn dốc lòng làm ra, và món ăn làm có lệ, cho dù kỹ xảo giống nhau, mùi vị ăn vào vẫn có điểm khác biệt.
Khó trách hầu hết người đều đặt món ăn cùng một chỗ với tình cảm.