“??? Không phải, bây giờ tôi đang ở nhà đó? Cậu nói với tôi rằng ông chủ Lâm bày quầy ở trường?”
“Không phải lừa gạt đó chứ, tôi không tin, nếu là sự thật, thì tôi sẽ về trường ngay lập tức!”
Tạ Hoành nằm trong nhà ở Giang Đông, nhìn ảnh ông chủ Lâm bày quầy được bạn cùng lớp đăng trong nhóm chat, cậu ta ngẩn người.
Cậu ta không tin đây là sự thật!
Nếu ông chủ Lâm đã đến thành phố Động Vĩnh, thì việc cậu ta vội vã trở về Giang Đông có nghĩa gì?
Xem như cậu ta có bệnh à?
Tạ Hoành vội vàng chuyển tiếp tin nhắn này sang nhóm chat của anh em mình.
Những người trong nhóm này đều học cùng trường, cùng quê Giang Đông, còn có kỷ niệm cùng nhau leo núi rồi ăn cháo lúc trước.
Tin nhắn vừa được gửi, những người nhìn thấy tin nhắn đều spam một loạt dấu chấm hỏi.
Hình như không ai muốn tin chuyện này.
“Tao không tin, tao mới về Giang Đông, ông chủ Lâm đã đến Động Vĩnh?”
“Tao còn tưởng cuối cùng cũng được nghỉ đông, có thể trở về đuổi theo ông chủ Lâm rồi, mày nói với tao rằng ông chủ Lâm đến thành phố chỗ trường đại học của chúng ta? Địa điểm bày quầy còn nằm ở con hẻm đối diện trường chúng ta nữa?”
“Bây giờ tao hận không thể đập đầu chết, ông trời ơi, sao lại đối xử với con như vậy?”
Chỉ trong vòng một phút ngắn ngủi, mấy người bọn họ đã gửi hàng chục tin nhắn vào nhóm chat, khóc lóc, than thở không ngừng.
Sau khi điên cuồng chuẩn bị bàn bạc chuyện chính, bọn họ mới phát hiện thiếu người.
“Diêu Siêu đâu, chuyện lớn như vậy, sao vẫn không thấy người đâu cả!”
Tuy mấy người bọn họ học chuyên ngành khác nhau, nhưng đều học ở trường Thanh Đại ở thành phố Động Vĩnh, quê nhà ở Giang Đông.
Ngày nghỉ đầu tiên, bọn họ đã cùng nhau bao xe trở về rồi.
Mọi người đã về hai ngày rồi, bây giờ mới nói với bọn họ rằng tuần này ông chủ Lâm bày quầy ở thành phố Động Vĩnh?
Đây chẳng phải là muốn mạng bọn họ sao!
“Có lẽ Diêu Siêu vẫn đang đặt đơn ảo đó, cậu ta ham tiền hơn mạng, ngày nào cũng thức khuya đặt đơn ảo.”
“Vậy được rồi, chúng ta cứ bàn bạc trước, xong rồi nói với cậu ta là được.”
“Còn bàn bạc gì nữa, chắc chắn phải về trường rồi, hôm nay không kịp nữa, sáng mai lên đường, nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc, đặt xe.”
“Có lý, tao nhắn tin cho Diêu Siêu, cậu ta vừa tỉnh dậy sẽ nhìn thấy ngay.”
“OK.”
Tạ Hoành và những người khác bận rộn chuẩn bị trở về trường.
Còn những sinh viên trong trường vẫn chưa về thì có phúc rồi.
Cơ bản trong vòng mười phút sau khi Sở Cuồng đăng tin, bọn họ đã chạy từ ký túc xá đến cổng trường.
Không đùa, tốc độ này, tham gia thi đấu thể thao cũng đủ rồi.
Sau đó chạy ra khỏi cổng trường, còn không ngừng lại mà băng qua đường, tìm con hẻm.
Con đường lớn đối diện có rất nhiều hẻm, phải tìm một lúc mới biết được.
Sau đó còn có những người được gọi điện thoại bảo đến.
Quầy hàng của Lâm Chu lập tức trở nên nhộn nhịp.
Nhìn thấy đông người, sau khi Lâm Chu múc cơm chân giò cho bọn họ xong, cậu còn quan sát xem bọn họ có đi hay không.
Nếu bọn họ không đi luôn, thì cậu định đợi đến khi những người này nếm thử hương vị rồi hỏi bọn họ xem món cơm chân giò có ngon hay không, xem thử có thể nhận được vài lời khen ngợi chân thành hay không.
Nhiệm vụ này không khó, nhưng cậu phải chủ động hỏi, để mọi người tự động khen ngợi mình, thông thường khách hàng không có ý tưởng này.
Cảm thấy ngon nhiều nhất chỉ nói ăn ngon, khen ngợi trước mặt cậu gì đó, những người khách bình thường đều không có suy nghĩ này.
Vì vậy, khi Lâm Chu nhìn thấy có người khách mua cơm chân giò chưa đi, cậu nở nụ cười rạng rỡ, hỏi với vẻ mặt thân thiện: “Thế nào, lần đầu tiên đến Động Vĩnh của mọi người, không rõ khẩu vị của mọi người, có hợp khẩu vị không?”
Khách hàng nghe Lâm Chu nói như vậy, giống như giật mình vậy, “Ông chủ Lâm nói gì vậy, ngon như thế này, đương nhiên hợp khẩu vị rồi, tôi chưa từng ăn món cơm chân giò nào ngon như vậy!”
“Còn không phải sao, ngon tuyệt cú mèo.”
“Ông chủ Lâm thật sự không hổ danh.”
...
Nghe những lời tán đồng của mọi người, còn có số lượng nhiệm vụ không hề thay đổi, nụ cười trên môi Lâm Chu có phần cứng nhắc.
Cho nên những lời này chỉ được xem là cảm thán, chứ không phải lời khen ngợi?
Lâm Chu cẩn thận suy nghĩ lại ngữ điệu của những người này, hình như là cảm thán, cũng có sự tán đồng.
Nếu là khen ngợi, chắc phải thêm miêu tả vào mới được tính?
Chưa bao giờ làm nhiệm vụ như vậy, Lâm Chu cảm thấy có chút thách thức.
Chẳng lẽ cậu cần phải nói khách hàng khen ngợi tay nghề của mình?
Xấu hổ muốn chết!
Lâm Chu đã có thể hỏi vòng vo như vậy, đã rất giỏi rồi.
Không nhận được câu trả lời mong muốn, cậu cũng buông xuôi.
Hỏi thêm nữa, cậu sợ rằng trên mạng sẽ nhanh chóng lan truyền tin đồn về sở thích mới của ông chủ Lâm, thích nghe mọi người khen tay nghề của mình.