Không được, không được đâu.
Còn bốn ngày nữa, không cần vội, hôm nay chỉ cần tìm ra cách hoàn thành nhiệm vụ là được.
“Được, mọi người thích là tốt rồi.”
Lâm Chu vừa nói tay vừa thoăn thoắt thái bắp giờ, đồng thời múc cơm chân giò hầm.
Khuỷu giò và móng giò nhanh chóng được bán hết.
Những sinh viên đến sau chỉ có thể mỗi người cầm một phần cơm chân giò ăn.
Mặc dù không gọi thêm món, nhưng món này cũng rất ngon rồi.
“Hu hu hu, xúc động quá đi mất, không ngờ về nhà muộn vài ngày mà lại có chuyện tốt như vậy!”
“Tôi đã nhắn tin về nhà, nói rằng trường còn chút việc, tuần sau mới về, có ông chủ Lâm ở đây, đừng nói về nhà muộn vài ngày, không về nhà cũng được!”
“Đúng vậy, những người trong nhóm đã về nhà rồi, khóc đến mức không khóc được nữa rồi.”
“Không phải Tạ Hoành nói mai mới về à?”
“Mấy người Hướng Thiện mới khổ, nhà Hướng Thiện ở Cáp Nhĩ Tân, cậu ấy về nhà tiện thể dẫn hết người trong phòng ký túc xá về, bây giờ còn không dám nói chuyện này với bạn cùng phòng.”
“Cười chết mất, lúc này về Cáp Nhĩ Tân, vé máy bay cũng khó mua, bọn họ về như thế nào vậy?”
“Nghe nói đi theo đoàn du lịch trở về.”
Không biết tại sao, Lâm Chu phát hiện ra rằng mấy người khách hàng của cậu đều có một đặc điểm, thích ăn ở trước quầy hàng của cậu.
Rõ ràng không có chỗ ngồi, nhưng mọi người vẫn ngồi xổm không chịu đi.
Chẳng lẽ một nhóm người tụ tập lại ăn sẽ ngon miệng hơn, hay là lý do gì khác.
Chỉ thấy một nhóm người xếp thành hàng dài ngồi chồm hổm hai bên quầy hàng của cậu ăn cơm.
Cũng khá lịch sự, không chặn đường đi trong ngõ.
Chỉ là thỉnh thoảng có người đi ngang qua, nhìn thấy nhóm người này, vẻ mặt đều có chút kỳ lạ.
Lâm Chu đứng sau quầy hàng, còn phải cúi đầu nhìn xuống bọn họ.
Sau đó, một học sinh muốn thêm một muôi nước canh hầm, ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt của ông chủ Lâm thì có chút nghi ngờ.
Luôn cảm thấy có chút quen thuộc.
Đột nhiên cậu nhớ đến bà nội mình.
Mỗi lần bà nội cho gà ăn xong, đều đứng bên cạnh cúi đầu xuống nhìn gà con như vậy.
Cảm thấy suy nghĩ của mình có chút nguy hiểm.
Nhưng lại không thể không nói.
Vì vậy, cậu đến gần mấy người bạn học rồi nói ra suy nghĩ của mình.
Mấy người bạn học: ???
“Cậu đang nói gì vậy!”
Mấy người bạn học không tin, ngẩng đầu nhìn ông chủ Lâm, sau đó cúi đầu xuống, không nói gì.
“Giống đúng không!”
Mấy người bạn học gật đầu.
“Cũng hơi giống.”
Mấy người ngồi xổm ở đó thì thầm to nhỏ, Lâm Chu vẫn nhìn thấy khá rõ ràng.
Đặc biệt là tuy giọng bọn họ nhỏ, nhưng Lâm Chu vẫn nghe thấy.
Sức khỏe tốt thể hiện ở mọi mặt, ví dụ như nhìn rõ ràng, nghe rõ ràng.
Nếu không phải cậu còn biết mình đang bán hàng, thì lúc này cậu đã tò mò muốn lấy gương ra soi thử rồi.
Biểu cảm của cậu thực sự giống như người cho gà ăn xong à?
“Có vẻ như ông chủ Lâm đang nhìn chúng ta, hay là anh ấy nghe thấy chúng ta đang nói về anh ấy rồi?”
“Không đến mức đó đâu, chúng ta nói nhỏ mà.”
“Không nói không nói nữa, tôi đi xin thêm một muôi nước kho đây.”
Lâm Chu nhìn thấy bạn học vừa nói cậu giống như người bà nội cậu ta cho gà ăn đi đến, cậu nở một nụ cười.
Cũng không biết có phải bạn học này cảm thấy áy náy hay không, nhưng luôn cảm thấy nụ cười này của ông chủ Lâm khiến người khác rùng mình.
“Ông chủ Lâm, tôi muốn xin thêm một muôi nước kho.”
Phải nói rằng nước kho này trộn cơm thật sự rất ngon.
Màu nước canh còn đậm hơn màu bắp giò được hầm chín.
Nhưng khi chan vào cơm thì chính là là sự kết hợp hoàn hảo.
Lớp mỡ dưới da bắp giò đã được ninh nhừ theo thời gian, hoàn toàn hòa tan vào trong nước canh.
Khiến nước kho không được cho một giọt dầu nào mà vẫn rất béo ngậy.
Loại nước canh béo ngậy lại có màu nước tương này chan vào cơm, hạt cơm cũng bị nhuộm đỏ, óng ánh, có mùi thơm của thịt và mùi thơm của nước kho, không cần ăn thức ăn, cũng đủ để ăn một bát cơm lớn rồi.
Hơn nữa, nước canh đặc sệt nhiều dầu, cậu ta thích ăn cơm béo ngậy, thơm nức mũi.
Lâm Chu múc cho cậu ta một muôi.
Nhận được nụ cười cảm kích của cậu ta.
...
Đến khi dọn hàng, quầy hàng của Lâm Chu vẫn có rất nhiều người tụ tập.
Sau khi xác nhận cậu sẽ đến bày quầy hàng vào ngày mai, mọi người mới luyến lưu chia tay.
Về nhà không quá muộn, mới hơn tám giờ tối.
Mấy người quản gia Tôn vẫn chưa ngủ.
Căn biệt thự vốn yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt vì Lâm Chu trở về.
“Cậu đã về rồi, có đói chưa, muốn ăn gì không? Để tôi nấu vài món dễ tiêu hóa cho cậu ăn nhé?”
Thấy Lâm Chu, Cơm Nắm nhiệt tình nhất, nó lập tức nhanh chóng chạy từ chuồng chó đến, đi theo sau lưng Lâm Chu, Lâm Chu đi một bước, thì nó đi một bước.
Vừa nhìn đã biết nó thân với ai trong nhà nhất.