Hướng Thiện này có chuyện gì vậy.
“Tao sao vậy?”
“Không sao, tao đã đưa bạn cùng phòng về Cáp Nhĩ Tân rồi.”
Trước đó, mọi người cũng đã tụ tập thảo luận, dự đoán tiếp theo ông chủ Lâm sẽ đến nơi nào bày quầy hàng trong nhóm lớp.
Hướng Thiện đã từng nói rằng cậu ta nghĩ tiếp theo ông chủ Lâm rất có thể sẽ đến Cáp Nhĩ Tân bày quầy hàng.
Không ngờ người này nghỉ đông trở về nhà, lại dẫn cả bạn cùng phòng về quê.
Sở Cuồng nghe thấy lời này, còn gì mà không hiểu?
Cậu ta trả lời: “Mày được đấy!”
Các bạn học trong nhóm đua nhau hóng chuyện.
“Anh Hướng, mày không báo tin này cho bạn cùng phòng biết à? Nếu mày không nói, liệu có thể trở về trường ăn cơm chân giò kho được không?”
“Đã nói rồi, anh em lo mày không giữ được mạng nhỏ!”
“Đúng rồi, nghe thấy tụi mày còn đăng ký công ty du lịch để về quê, chậc chậc chậc, mày cẩn thận nhé, nếu tao là bạn cùng phòng của mày, thì tao sẽ đứng đầu giường mày cả đêm.”
Hướng Thiện rùng mình hoảng sợ khi nghe lời của bạn học, sau đó cậu ta lén lút ngẩng đầu nhìn bạn cùng phòng.
Thì va phải ánh mắt của người bạn cùng phòng không biết đã nhìn sang đây từ lúc nào.
“Sao... Sao thế?”
Trong nháy mắt, Hướng Thiện đổ mồ hôi lạnh.
Trong lòng cậu ta vô cùng chột dạ.
“Không sao, đói rồi, chúng ta ăn gì đây? Mày là chủ nhà, nghe theo mày đó.”
Thấy bạn cùng phòng không nghi ngờ gì, Hướng Thiện âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vừa nhìn thấy tin nhắn của bạn học trong nhóm, ngẩng đầu lên đã đối diện với ánh mắt của bạn cùng phòng, thật sự rợn cả người.
“Mày không ổn, Hướng Thiện, mày giấu bọn tao chuyện gì à?”
Hướng Thiện thật sự không biết cách quản lý biểu cảm, bạn cùng phòng vốn không nghi ngờ gì, nhưng nhìn thấy dáng vẻ chột dạ còn lắp bắp của cậu ta, thì bọn họ bắt đầu nghi ngờ.
“Mày giấu tụi tao làm gì rồi?”
Ánh mắt mấy người bạn cùng phòng nhìn Hướng Thiện đã bắt đầu trở nên không thiện chí.
“Xông lên, chắc chắn thằng này giấu chúng ta làm chuyện gì đó rồi.”
“Đúng vậy, từ lúc nãy, không biết nó đọc được tin nhắn gì trên điện thoại, mà trở nên thất thần.”
Nhìn thấy sắp bị bại lộ, Hướng Thiện sợ hãi nắm chặt điện thoại định bỏ chạy.
Nhưng mà, một mình cậu ta làm sao có thể chống lại ba người.
Một người bạn cùng phòng đi chặn cửa, một người bạn cùng phòng đuổi theo rồi đè cậu ta xuống, một người bạn cùng phòng chuẩn bị giật điện thoại.
“Đừng, đừng, đừng, tao nói, tao nói!”
Nhìn thấy sắp xong đời rồi, Hướng Thiện lập tức thỏa hiệp.
Giữ chủ động thú nhận và bị phát hiện vẫn có sự khác biệt.
“Thú nhận được khoan hồng, chống cự bị nghiêm trị!”
Hướng Thiện bị ba người bạn cùng phòng dồn vào góc, nhìn thấy không thể nào chạy được nữa.
Chỉ có thể đối mặt với thực tế.
“Chắc tao biết tuần này ông chủ Lâm bày quầy hàng ở đâu rồi.”
Vừa nói ra câu này, Hướng Thiện lập tức bịt tai giống như đã tiên đoán từ trước.
Không ngoài dự đoán, tiếng la hét của ba người bạn cùng phòng vang lên bên tai.
Tiếng hét xen lẫn chửi thề, suýt nữa tai bị điếc.
“Ở đâu, ở đâu? Ở chỗ nào trong Cáp Nhĩ Tân vậy? Chúng ta đi ngay bây giờ?”
“Được đó Hướng Thiện, lần này mày đoán đúng rồi.”
“Chuyến đi này rất đáng giá, chỉ cần được ăn cơm ông chủ Lâm nấu, vất vả một chút cũng chẳng sao.”
Ba người hào hứng nói chuyện một lúc, thấy Hướng Thiện không có phản ứng gì, vẻ mặt không hề vui vẻ.
Cảm thấy có gì đó không ổn.
“Sao lại có vẻ mặt này, biết được vị trí bày quầy hàng của ông chủ Lâm, mày không vui à?”
Hướng Thiện mỉm cười đau khổ.
Nếu cậu ta còn ở trường, chắc chắn cậu ta sẽ rất vui, nói không chừng lúc này đã ăn xong món cơm chân giò kho giống bạn học cùng lớp rồi.
Nhưng bây giờ cậu ta ở Cáp Nhĩ Tân!
“Ông chủ Lâm bán món cơm chân giò kho trong con hẻm đối diện trường học.”
Hướng Thiện vừa dứt lời, cả căn phòng chìm vào sự im lặng chết chóc.
Bạn cùng phòng: “Cái gì? Mày nói gì thế? Tao nghe không rõ lắm?”
“Gì mà ông chủ Lâm bày quầy hàng trước cổng trường trong tuần này, trường nào vậy? Đại học Cáp Nhĩ Tân?”
“Mày nói lại một lần nữa, ông chủ Lâm ở đâu?”
Đã nói rồi, Hướng Thiện cũng mặc kệ, mở tin nhắn mấy người bạn trong lớp gửi ra, đưa cho bọn họ xem.
Ngay sau đó, một người bạn cùng phòng đọc tin nhắn xong, lập tức bật cười.
“Hahaha, vậy mà ông chủ Lâm lại đến bày quầy hàng ở gần trường chúng ta.”
Hướng Thiện nhìn bạn cùng phòng đang cười điên cuồng, cậu ta sợ hãi rụt cổ lại.
Không phải bạn cùng phòng bị chọc tức phát điên rồi đó chứ?
“Cười chết tao rồi, còn có chuyện này à?”
Cười mãi cười mãi, trước mắt bạn cùng phòng tối sầm lại, trực tiếp nằm xuống giường không nhúc nhích.
Hướng Thiện bị dọa giật mình, cậu ta nhào đến xem người thế nào rồi.
“Sao vậy? Mày đừng dọa tao sợ!”
Đến gần, Hướng Thiện lập tức nhận ra, bạn cùng phòng nhắm chặt mắt, một giọt nước mắt từ khóe mắt chậm rãi trượt vào trong tóc.