Thế mà khóc rồi?
Hướng Thiện bị dọa đến mức không dám nói gì.
Nếu bạn cùng phòng tức giận, đánh cậu ta một trận, có lẽ cậu ta sẽ không chột dạ như vậy.
Bây giờ nhìn người ta tức giận phát khóc.
Cậu ta mới thật sự hoảng hốt.
“Đừng vậy, chúng ta có thể về trường mà, ông chủ Lâm còn bày quầy hàng bốn ngày trong tuần này nữa, đến Cáp Nhĩ Tân khó, về thì đơn giản, sáng sớm ngày mai chúng ta đi!”
“Tao bao hết chi phí cho, tao đi xem vé máy bay ngay, mấy anh em đừng nóng ruột!”
“Đàn ông có nước mắt không dễ rơi, chỉ là chưa đến lúc đau lòng thôi!”
Ngoài người bạn cùng phòng tức phát khóc, một người bạn cùng phòng khác cũng không bình thường, vậy mà bắt đầy ngâm nga thơ văn.
Hướng Thiện nhìn thấy vậy thật sự hoảng hốt.
Chỉ còn lại một người bạn cùng phòng.
Hướng Thiện nhìn cậu ta với ánh mắt đầy hy vọng, chỉ thấy cậu ta đang ngơ ngác ngồi ở mép giường, gọi thế nào cũng không phản ứng.
“Chết lòng thật sự không phải ồn ào ầm ĩ, mà là sự im lặng trong chốc lát.”
“Hướng Thiện, tao thấy mày không nên tên Hướng Thiện, phải gọi là Hướng Bội.”
Hướng Thiện: ...
Sáng sớm hôm sau, bốn người trong ký túc xá, đến như thế nào, lại về như thế đấy.
Nhà Hướng Thiện ở Cáp Nhĩ Tân, tất cả hành lý đều được gửi về nhà rồi.
Giải thích với người nhà cũng rất đơn giản, đi chung với bạn cùng phòng đến thành phố của bọn họ chơi.
Sau đó, mấy người bọn họ lại trở về trường.
Lúc này tin tức ông chủ Lâm bày sạp ở Động Vĩnh, chỉ được lan truyền trong phạm vi nhỏ.
Ai cũng sợ người biết quá nhiều, thì chút cơm chân giò kho đó không đủ chia.
Cho nên bọn họ không hẹn mà cùng giữ bí mật.
Đợi đến sau khi nhóm Hướng Thiện trở về trường học, việc đầu tiên sau khi thu dọn hành lý vào ký túc xá chính là đến phòng ký túc xá Sở Cuồng tìm cậu ta.
Cửa vừa mở ra, một căn phòng đầy người hiện ra.
Không chỉ có bạn học cùng lớp bên trong.
Còn có nhóm Tạ Hoành đã về nhà rồi quay lại trường.
Ngay cả bạn cùng phòng của Sở Cuồng cũng trở về rồi.
Những người ở xa thì không thể trở về trong một ngày.
Nhưng bọn họ cũng đang trên đường trở về.
Thật đúng là một tin tức của ông chủ Lâm đã khiến một nhóm học sinh đã về nhà phải quay lại trường.
“Ô, mấy anh em đều trở về rồi à!”
“Xem ra chúng ta nghĩ giống nhau, việc đầu tiên sau khi trở về chính là phải đến chỗ Sở Cuồng.”
Dù sao thì Sở Cuồng là người đầu tiên phát hiện ra ông chủ Lâm, còn đăng lên nhóm lớp.
“Lát nữa chúng ta xuất phát thôi, đi sớm chút, hôm qua ông chủ Lâm đến bán khoảng 5 giờ chiều, chắc hôm nay cũng vậy.”
“Hơn nữa, hôm qua rất nhiều người đi đường sau khi phát hiện ra ông chủ Lâm, thì đã nhắn tin gọi điện cho người thân bạn bè, cho nên lực lượng cạnh tranh với chúng ta rất nhiều.”
“Sinh viên chúng ta, thứ khác không nhiều, chỉ có nhiều thời gian, hơn nữa còn vào thời gian nghỉ đông, không nói nhiều nữa, bây giờ đi xếp hàng thôi!”
Những người hôm qua không kịp ăn món cơm chân giò kho, lúc này đã thèm ăn lắm rồi.
Nhớ lại lúc được nghỉ về quê, cha mẹ cho tiền đi máy bay, bọn họ đều đi tàu lửa, tàu cao tốc để bỏ túi số tiền tiết kiệm được.
Nhưng để được ăn món cơm chân giò kho do ông chủ Lâm làm, người nào người nấy bù thêm tiền cũng phải ngồi máy bay vội vàng trở về đây.
Hơn nữa, thành phố Động Vĩnh không có sân bay, chỉ có thể hạ cánh ở thành phố lớn bên cạnh, sau đó đi tàu cao tốc đến Động Vĩnh, rồi gọi xe taxi về trường.
Đi về một chuyến như vậy, chi phí không hề thấp.
Người mệt, ví tiền cũng mệt.
Chỉ vì một bát cơm chân giò kho này.
Nếu như không ăn được, vậy thì chỉ sợ bọn họ sẽ khóc chết mất.
Cho nên chưa đến bốn giờ, mấy người này lần lượt đi vào con hẻm nhỏ đối diện trường học.
Ông chủ Lâm chưa mở quán, bọn họ ngại bên ngoài lạnh, cho nên vào quán cà phê trong hẻm nhỏ ngồi đợi trước.
Bên trong quán cà phê, so với hôm qua chỉ có vài khách hàng lẻ tẻ, thì hôm nay chật kín.
Bàn nào cũng có người ngồi.
Không cần phải nói, bọn họ đều đến đợi ông chủ Lâm mở quán.
Chỗ ngồi cạnh cửa sổ trong quán cà phê là nơi ngắm cảnh tuyệt vời.
Là vị trí tốt nhất để nhìn chằm chằm vào ngõ nhỏ.
Chỉ cần nhìn ngõ nhỏ ngoài cửa sổ là có thể thấy ông chủ Lâm có đến bày quầy bán hàng không ngay.
Cả quán cà phê tràn ngập mùi đăng đắng của cà phê và mùi thơm sữa bò.
Nhưng nhờ vậy mà giúp tâm trạng của nhóm học sinh dần bình tĩnh lại.
“Đêm nay chắc là ông chủ Lâm sẽ đến nhỉ?”
“Đừng sốt ruột. Ông chủ Lâm đã nói đến thì sẽ đến mà.”
Không chỉ nhóm học sinh sốt ruột.
Mà ông chủ quán cà phê cũng rất nóng lòng! Thỉnh thoảng ông lại nhìn ra ngoài.
Hôm qua ông còn chưa ăn được khuỷu giò, hôm nay kiểu gì cũng phải đón mua trong đợt thứ nhất, ăn cho bằng được mới thôi.