Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 805 - Chương 805. Hình Như Tớ Trông Thấy Ba Mẹ Mình (1)

Chương 805. Hình như tớ trông thấy ba mẹ mình (1)
Chương 805. Hình như tớ trông thấy ba mẹ mình (1)

Ngoại trừ hơi ngại chút xíu nhưng cậu thấy rõ sự chân thành của mọi người.

Làm người ta rất cảm động.

Nhưng những khách hàng không phải sinh viên đại học khác lại khó có thể hòa nhập vào hoạt động sôi nổi này.

Lúc đến lượt bọn họ mua cơm, ai cũng nghẹn đỏ mặt, chỉ có thể khen một câu: Cơm chân giò kho rất ngon.

Làm Lâm Chu dở khóc dở cười giải thích: Mọi người mua cơm chân giò kho không cần lúc nào cũng khen cậu đâu.

Không cần phải vắt óc suy nghĩ để khen cậu.

Ba mẹ Lâm Mộng Mai nghe cậu nói vậy thì khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Khi họ thấy từng người phía trước mua xong còn phải lần lượt khen cơm chân giò kho ngon thế này thế nọ.

Hai người họ đều lấy điện thoại ra bắt đầu tìm kiếm từ ngữ.

Xem ra bây giờ không cần làm vậy nữa rồi.

“Nhóm sinh viên này biết chơi thật, người nào người nấy ăn cơm xong còn khoa trương khen cơm ông chủ làm ngon cỡ nào.”

Ba Lâm nhìn những người trẻ tuổi này, cảm thấy như bản thân đã từng gặp cảnh tương tự.

Lúc ông thấy chuyện này, phản ứng đầu tiên là nghĩ do ông chủ yêu cầu hay gì đấy khác.

Nào ngờ mọi người chỉ khen cho vui.

Cũng khá là thú vị.

Việc này giúp tăng tương tác giữa ông chủ và khách hàng.

“Được rồi được rồi! Anh cho công ty nghỉ hai ngày ổn không đấy?”

Lúc đầu, mẹ Lâm chỉ kinh ngạc vì có cơm chân giò kho ngon như vậy, cảm thấy không thể bỏ lỡ bèn gọi điện thoại cho chồng mình đi ăn thử.

Không ngờ chồng bà ăn một lần rồi không đi nổi nữa.

Thế là lại nghỉ thêm một ngày.

Mẹ Lâm hơi lo lắng bên phía công ty.

“Không sao, anh dời ngày nghỉ tuần sau sang tuần này rồi.”

Công ty ba Lâm mỗi tuần nghỉ một ngày không cố định, muốn nghỉ thì làm bù ngày khác.

Thỉnh thoảng gom chung ngày nghỉ của hai tuần vào một tuần cũng được.

Thế nên ba Lâm bảo mẹ Lâm đừng lo, cứ chuyên tâm chờ cơm chân giò kho là được.

“Con gái đâu?”

Trò chuyện đôi ba câu, ba Lâm lại ngẩng đầu, vô thức tìm bóng dáng con gái, không thấy người thì hơi nghi ngờ nhìn bốn phía.

Mẹ Lâm cũng ngẩng đầu tìm người.

Tìm kiếm một hồi, hai người ngửi thấy mùi cơm chân giò kho thơm nức mũi cứ như quẩn quanh người họ.

Ba mẹ Lâm quay đầu lại thì thấy ngay con gái đang đứng trong đội ngũ sau lưng họ.

Chỉ thấy con gái bị bạn học khoác tay, dường như muốn đi đến quán cà phê phía sau ông bà (lúc này đang quay đầu đối diện con gái).

Hai cô gái đi ngang qua chỗ ông bà xếp hàng còn nhìn chằm chằm vào họ.

Hiện giờ, mọi người đang đối mặt nhìn nhau.

Họ là người nhà đã sống cùng nhau hơn hai mươi năm.

Vừa nhìn thân hình là có thể nhận ra ngay.

“Kiwi, sao thế?”

Bạn cùng phòng thấy Lâm Mộng Mai đang đi tới đột nhiên đứng yên, nghi ngờ hỏi.

Lâm Mộng Mai không dám tin vào hai mắt mình, ngờ ngợ nhìn một cặp vợ chồng rất giống ba mẹ cô trong nhóm người.

“Hình như tớ thấy ba mẹ mình.”

Lúc này, đến lượt bạn cùng phòng ngơ ngác.

“Hả?”

“Thật không đấy! Ba mẹ cậu đến trường chúng ta làm gì? Có khi nào nhìn nhầm không?”

Lâm Mộng Mai lắc đầu.

Nhìn dáng vẻ chột dạ, cứng ngắc của cặp vợ chồng kia, rõ ràng không hề giống như cô đã nhận nhầm người.

“Các cậu đến quán cà phê chờ tớ trước, tớ đi xem thử.”

Lâm Mộng Mai nói rồi đi đến trước mặt ba mẹ cô.

Thế là đến lượt ba mẹ cô luống cuống.

Mẹ Lâm nấp sau lưng ba Lâm, nôn nóng giật góc áo ba nói nhỏ.

“Làm sao đây làm sao đây? Bị con gái phát hiện rồi!”

“Qua tới rồi, úi giời! Qua tới rồi kìa! Anh mau nghĩ cách đi.”

“Chắc chắn là anh bị lộ. Em giả trang thành thế này, trước đó con gái không hề nhận ra em. Đã nói anh hóa trang khi đến đây mà anh không thèm nên giờ mới bị nhận ra đấy!”

Ba Lâm:...

Đúng là già không nói lý, nhỏ cũng vô lý nốt.

Ông bị kẹp ở giữa, mỗi ngày y như đi trên băng mỏng!

“Còn làm gì được nữa, thừa nhận thôi.”

Lâm Mộng Mai càng đến gần bọn họ lại càng xác định cặp vợ chồng này chính là ba mẹ cô.

Khi cô đi đến trước mặt, hai người khó mà tiếp tục giả vờ.

“Ba mẹ, sao hai người đến đây, còn đứng xếp hàng nữa?”

Ba Lâm, mẹ Lâm:...

Khó xử gì đâu luôn ấy!

“Ờ thì, nếu ba mẹ nói đến đây du lịch, con có tin không?”

Lâm Mộng Mai nhìn họ bằng ánh mắt: Hai người xem con là con nít mà lừa đấy à!

“Sau khi lên nhà trẻ con đã không tin lời này nữa rồi.”

Vùng vẫy trong vô vọng, mẹ Lâm bất đắc dĩ thở dài.

“Hầy, ba mẹ không yên tâm một mình con về trường nên cùng tới xem. Sau đó biết ông chủ Lâm đang bày quầy bán hàng ở đây, định ăn xong mới đi.”

Ba mẹ Lâm cảm thấy có lẽ con gái nghe vậy sẽ tức giận.

Tuy rằng trong câu này có ý lo lắng cô, nhưng đối với con chính là theo dõi.

Thậm chí có thể dẫn đến cãi vã.

Nhưng phản ứng của Lâm Mộng Mai ngoài dự kiến của ba mẹ cô.

Hết chương 805.
Bình Luận (0)
Comment