Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 806 - Chương 806. Hình Như Tớ Trông Thấy Ba Mẹ Mình (2)

Chương 806. Hình như tớ trông thấy ba mẹ mình (2)
Chương 806. Hình như tớ trông thấy ba mẹ mình (2)

“Thế à! Ba mẹ cũng thấy cơm chân giò kho do ông chủ Lâm làm ngon lắm đúng không? Con đã mua cơm chân giò kho nhưng còn chưa ăn được phần khuỷu giò. Ba mua khuỷu giò, mẹ mua cơm chân giò kho đi, vậy thì chúng ta có thể ăn đủ món rồi.”

Lâm Mộng Mai đang lo không ăn được khuỷu giò thì gặp được ba mẹ.

Thế thì quá tốt rồi!

Ba mẹ Lâm ngây như phỗng trước thái độ phấn khích của con gái, nhưng vẫn thấy rất vui vì con gái không tức giận.

Lúc này, hai người gật đầu tỏ ý con gái muốn ăn gì cũng được hết.

Nhìn phía trước không còn mấy người nữa là đến ba mẹ cô.

Lâm Mộng Mai nhắn tin bảo các bạn cùng phòng ăn trước.

Đúng là ba mẹ cô đến nên cô muốn ăn cùng ba mẹ mình.

Bạn cùng phòng vô cùng ngạc nhiên.

Sau đó nhắn tin lại hẹn cô đến tối lại trò chuyện tiếp.

Ba mẹ Lâm thuận lợi mua khuỷu giò và cơm chân giò kho.

Bọn họ có kinh nghiệm xếp hàng.

Khách sạn hai người đặt ở gần đó.

Nếu đã không cần đi làm thì ngoài ăn uống ra nào còn chuyện gì khác để làm đâu!

Thế nên, khi hai người họ thấy trong ngõ nhỏ có người xếp hàng lập tức bước vào xếp chung từ sớm.

Không thì khó có thể mua được khuỷu giò.

Cả nhà ba người mua cơm xong thì về khách sạn ba mẹ cô đặt, cùng ăn cơm chân giò kho.

Ba người vừa ăn vừa trò chuyện, nhờ có phần cơm chân giò kho này mà ba mẹ và con gái có chủ đề chung để nói chuyện, ai cũng rất vui vẻ.

“Ba mẹ, nếu sớm biết hai người cũng chạy theo ông chủ Lâm thì lúc quay lại trường con đã nói với ba mẹ là con sẽ đến ăn món ông chủ Lâm làm rồi! Thế thì không cần lãng phí một ngày, còn có thể ăn nhiều thêm một chút. Tiếc quá đi!”

“Vậy sao con không nói thẳng với mẹ?”

Mẹ Lâm vừa nghe mình lỡ mất một bữa ăn lập tức cực kỳ buồn bực.

“Mẹ còn tưởng con muốn đi hẹn hò với bạn trai, chứ làm gì có chuyện quay lại trường trong kỳ nghỉ!”

Lâm Mộng Mai nghe vậy cũng hạn hán lời.

Trông cô giống kiểu người vì nói chuyện yêu đương mà về đến nhà còn phải chạy ngược ra ngoài hả!

Bộ sợ chưa đủ hành xác hay gì!

Chỉ có ông chủ Lâm mới có thể khiến cô không nề hà phiền phức, ngàn dặm đến gặp thôi.

“Con có bạn trai mà dám không nói với ba mẹ chắc? Nam sinh đại học đều quá ngây thơ, con định đến lúc đi làm mới tìm.”

Chủ yếu là vì hiện giờ cô vẫn còn rất ham chơi, không muốn bị trói buộc vào chuyện yêu đương.

Mẹ Lâm không lên tiếng, còn ba cô thì gật đầu tán thành.

Chủ đề lại trở về cơm chân giò kho.

Lâm Mộng Mai chụp ảnh, có thể ăn ba phần cơm một lượt, cảm ơn ba mẹ cô đã đến.

Khỏi phải nói, khi cô đăng ảnh này lên vòng bạn bè, mọi người đã ghen tị đến mức nào.

“Ba mẹ cũng ăn đi, con tò mò muốn nếm thử mùi vị lắm rồi đây.”

Lâm Mộng Mai thích ăn cơm chân giò kho nhất.

Phần da, thịt bắp giò trộn với cơm, ớt và cải thìa, ăn như cơm trộn Hàn Quốc. Đúng là quá ngon lành.

Quan trọng là dù biết rõ món này dẫu chỉ một miếng đã rất ngậy, ăn vào có thể béo lên một cân rưỡi nhưng cô vẫn không nhịn được ăn hết miếng này đến miếng khác.

Hương vị vừa béo vừa thơm, thật sự không dừng được mà!

...

Một bên khác, Lâm Chu bán hết cơm chân giò kho, chuẩn bị dọn quầy về nhà.

Ngày cuối cùng của tuần này.

Mọi người đều biết hôm nay là ngày cuối cùng ông chủ Lâm bày quầy bán hàng trong tuần này.

Vừa nghĩ tới ngày mai là thứ hai.

Mọi người sẽ không được ăn cơm chân giò kho thơm ngon này nữa lập tức rớt nước mắt. Nước mắt thật sự lăn dài ngay tại chỗ!

“Ông chủ Lâm, bọn em sẽ nhớ anh lắm.”

“Ông chủ Lâm, anh đi rồi bọn em biết sống thế nào đây!”

“Đã ăn được cơm ông chủ Lâm làm, giờ phải về ăn mấy món trong nồi lớn ở căng tin trường, em cảm thấy đó là đồ cho heo ăn á, không thể nào sống qua nổi như vậy mà!”

“Ông chủ Lâm cần bạn gái không? Em làm bạn gái anh nha! Anh cho em cơm ăn là được, còn lại em lo hết!”

“Ông chủ Lâm, đừng quá xem trọng giới tính, bạn trai được không?”

“Ông chủ Lâm, mong là lần sau vẫn có thể ăn cơm anh làm, tay nghề anh tốt quá đi mất! Giỏi nhất thiên hạ!”

“Ông chủ Lâm, anh nhất định phải tự tin đấy! Không ai có thể từ chối cơm anh làm đâu. Nếu có thì cứ cho người đó thêm bát nữa!”

“...”

Đối diện lời mọi người nói, Lâm Chu thừa nhận trong lòng khá là ấm áp.

Không biết nhóm sinh viên đại học này tự suy diễn ra chuyện gì.

Chả có nhẽ họ cho rằng cậu thích nghe người khác khen ngợi vì không tự tin vào tay nghề chính mình?

Lâm Chu không hỏi, chỉ mỉm cười vẫy tay với bọn họ.

“Mọi người trở về cả đi, bên ngoài lạnh.”

Ánh đèn vàng ấm áp trong đêm chiếu vào mặt Lâm Chu, hệt như hiệu ứng đặc biệt được bật lên cho riêng cậu.

Hết chương 806.
Bình Luận (0)
Comment