Nhưng nhận ra cậu cũng không nên cười như vậy chứ!
Kiểu gặp được cậu rồi cười phấn khích khác biệt rõ ràng với cười bể bụng thế này luôn ấy!
“Là gà ăn mày.”
“À này, tôi có thể hỏi hai người cười chuyện gì không?”
Lâm Chu cảm thấy có chút không tự tin sau khi bị bọn họ cười.
Cậu mở quầy hàng lâu như vậy rồi nhưng thật sự chưa từng gặp phải tình huống như vậy.
Phần lớn mọi người đều đến mua đồ ăn bình thường, thỉnh thoảng có người nhận ra cậu thì cũng chỉ kích động một lát.
Đây là lần đầu tiên Lâm Chu nhìn thấy người cười không ngừng khi thấy cậu.
Hai cô gái cũng nhận ra như vậy thật sự có chút bất lịch sự.
Bọn họ vội vàng xin lỗi ông chủ.
Bọn họ thật sự không chú ý, chỉ là bọn họ không hề chuẩn bị tâm lý nên khi nhìn thấy dáng vẻ của ông chủ, nhất thời không thể kiềm chế được.
“Ông chủ, có phải anh không nhìn thấy dáng vẻ của mình bây giờ không?”
Lâm Chu khó hiểu sờ mặt, không có vấn đề gì mà.
Sau đó cậu lắc đầu.
Sau đó, một trong hai cô gái lấy điện thoại từ trong túi ra, tháo găng tay rồi mở camera, đưa đến trước mặt Lâm Chu.
Lâm Chu ngẩng đầu nhìn vào camera.
Sau đó cậu không hề chuẩn bị tâm lý mà nhìn thấy một người có khuôn mặt bị khói hun đen.
A!
Nếu không phải đang đứng trước mặt người khác, Lâm Chu dám chắc mình đã hét lên như chuột chũi rồi.
Từ khi nấu ăn đến nay, cậu chưa từng thê thảm đến như vậy!
Cả mặt và người cậu đều bị khói hun đen, ngay cả đầu tóc cũng không còn mượt mà như lúc ra ngoài, trở nên rối bù, dính đầy tro bụi.
Lâm Chu:…
Cho nên cậu trở thành dáng vẻ này là vì cậu cứ ngồi xổm và thổi lửa?
Vừa nghĩ đến chuyện cậu khoác lên mình bộ dạng này đi bán gà ăn mày ngoài đường cả nửa ngày.
Còn cảm thấy bản thân rất đẹp trai, cậu không thể khống chế được mà cảm thấy xấu hổ.
Chuyện này quá ngượng ngùng rồi!
“Chuyện này thật ngại quá, tôi không chú ý.”
Đừng hỏi, hỏi thì sẽ hối hận.
Chỉ cần cậu thử nghiệm ở nhà trước khi ra ngoài mở quầy hàng thì cũng không đến nỗi tự làm khổ mình như vậy!
Chuyện quan trọng là trong tình huống này, bây giờ cậu nên xử lý sao đây?
Không nói đến chuyện trên phố không có chỗ để sửa soạn lại, hơn nữa cậu tiếp tục làm gà ăn mày, không phải vẫn sẽ bị khói hun đen à?
Lâm Chu đứng trong gió lạnh, nhìn chính mình trong ảnh, cảm thấy vô cùng bất lực.
“Không sao không sao, ông chủ vất vả rồi, gà ăn mày bán thế nào?”
Hai cô gái nhìn thấy ông chủ làm món gà ăn mày bị khói hun đen thui, lập tức cảm thấy ông chủ thật không dễ dàng.
“Một con 198.”
Lâm Chu tính giá vốn.
Giá vốn của một con gà ăn mày không thấp.
Không chỉ gà có giá vốn cao, mà các loại nguyên liệu làm gia vị ướp cũng không hề rẻ, bao gồm rượu dùng để trộn bùn, bùn, lá sen và các nguyên liệu khác.
Tính toán giá vốn và thời gian chế biến, Lâm Chu cảm thấy giá 200 tệ một con là thấp nhất rồi.
200 thì tròn quá, 198 vừa đẹp.
Rõ ràng chỉ chênh lệch 2 tệ so với 200 tệ, nhưng có thể dùng hơn 100 tệ để hình dung.
Một cái bẫy tiêu dùng hoàn hảo.
“Vậy cho tôi một con.”
Đến cũng đến rồi, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy gà ăn mày được chế biến tại chỗ, hơn nữa nhìn có vẻ khá chuẩn vị.
Giá nghe có vẻ đắt, nhưng nguyên một con gà, còn phải tốn thời gian công sức để nướng như vậy, giá vốn chế biến cao, cách làm trông có vẻ cũng phức tạp, cho nên cũng rất đáng tiền.
“Được thôi, chắc phải đợi thêm hai tiếng nữa.”
Lâm Chu mới mở quầy hàng không lâu, cậu cũng chỉ mới nướng gà ăn mày thôi.
Vẫn còn lâu mới nướng chín được.
“Không sao không sao, vừa khéo chúng tôi vào trong chơi một vòng, khi nào ra mới lấy.”
Bây giờ vẫn còn là buổi sáng, vẫn chưa đến giờ ăn, hai tiếng nữa, bọn họ đi chơi một vòng trong Đại Thế Giới Băng Tuyết rồi ra ngoài ăn là vừa.
Lâm Chu gật đầu, hai cô gái cũng yên tâm đi chơi.
Bỏ lại Lâm Chu một mình đứng nguyên tại chỗ băn khoăn.
Bây giờ cậu đã nướng gà ăn mày rồi, bận rộn cả nửa ngày, ngay cả hình tượng của bản thân cũng không còn, bây giờ bỏ về chẳng phải việc làm ăn không thành công, còn bận rộn vô ích à.
Lâm Chu nhìn bàn tay bị khói hun đen thui của mình.
Cậu chưa từng nấu gà ăn mày, thật sự không biết đốt lửa còn có thể khiến mình bị thương.
Lâm Chu không dám tưởng tượng chuyện mình mở quầy bán hàng trước cổng Đại Thế Giới Băng Tuyết đông đúc người qua lại với hình tượng như thế này, cậu sẽ mất mặt đến mức nào.
Lỡ như có người chụp lại đăng lên mạng rồi đám khách hàng ruột nhận ra, vậy thì danh tiếng cả đời của cậu sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ.
Hoặc có người nhận ra cậu ngay tại chỗ, thế thì càng xấu hổ chết mất.
Cậu bối rối không biết lựa chọn thế nào.