Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 811 - Chương 811. À Này, Tôi Có Thể Hỏi Hai Người Cười Chuyện Gì Không? (2)

Chương 811. À này, tôi có thể hỏi hai người cười chuyện gì không? (2)
Chương 811. À này, tôi có thể hỏi hai người cười chuyện gì không? (2)

Lúc này, Lâm Chu ngẩn người đứng phía sau quầy hàng, cậu phát hiện mỗi một người đi ngang qua đều đang nhìn mình.

Im lặng một lúc, Lâm Chu tiếp tục làm gà ăn mày.

Bây giờ cậu dọn quầy trở về thì số gà ướp sẵn này sẽ bị lãng phí.

Nhiệm vụ có hoàn thành hay không chỉ là chuyện nhỏ.

Cậu không thể chịu được chuyện thức ăn bị lãng phí.

Cho dù bây giờ cậu đang sống cuộc sống của người có tiền, cậu vẫn như xưa, không keo kiệt, không tiêu tiền bừa bãi, cũng không lãng phí.

Cho dù có hệ thống, trở thành người có tiền, tính cách cũng chưa từng thay đổi này, khiến Lâm Chu yên tâm.

Cậu phớt lờ ánh nhìn của mọi người xung quanh.

Cho đến khi toàn bộ gà ướp sẵn được bọc trong lá sen, mỡ chài heo và bùn rồi đặt sang một bên để hong khô.

Cậu lại thỉnh thoảng lật gà ăn mày trong lò lửa để nó chịu nhiệt đều nhau.

Nếu lửa không đủ lớn thì cậu phải ngồi xổm xuống miệng lò để thêm củi.

Mỗi lần đến thời điểm này, cậu lại phải tự động viên tinh thần.

Khi cậu không biết mình sẽ bị hun đen, sau khi cậu thêm củi và than vào lò, cậu còn thổi vào miệng lò vài lần để lửa cháy mạnh hơn.

Bây giờ cậu không dám nữa.

“Ông chủ, anh nấu món gì vậy?”

Một anh trai đi ngang qua nhìn thấy Lâm Chu bị khói đen hun đen, anh tò mò đến gần hỏi thăm.

Cho dù trời lạnh cũng không thể ngăn cản tâm trạng thích xem náo nhiệt của anh.

Lâm Chu: “Gà ăn mày.”

“Ôi trời đất ơi, thứ này mới mẻ đấy, nhiêu tiền vậy?”

Anh trai bị thu hút bởi gà ăn mày lập tức muốn mua một con nếm thử.

“Một con 198.”

Chắc anh trai này cũng có tiền, nghe thấy cái giá này thì mua luôn hai con.

“Cho hai con đi, anh zai, anh nướng gà ăn mày thế nào vậy, tôi xem được không?”

Tiếng gọi anh zai này khiến Lâm Chu im lặng.

Đây thật sự là lần đầu tiên cậu nghe thấy cách xưng hô này từ khi bày quầy hàng.

“Được chứ.”

Lâm Chu gật đầu, cậu bước đến mở nắp bếp lò ra, tiện thể lật mấy con gà ăn mày tầng dưới cùng.

Sau đó mấy hàng cục bùn tròn vo xuất hiện trước mắt anh trai đứng bên đường.

Mấy cục bùn có kích thước tương đương nhau, vừa nghĩ đến chuyện thứ được bọc bên trong là gà thì anh chảy nước miếng.

Sau khi nướng trong thời gian dài, bề mặt cục bùn đã được nướng khô hoàn toàn rồi.

Anh ngửi thấy mùi thơm của rượu ngay khi mở nắp.

Không ngửi thấy mùi hương của gà, chỉ có mùi bùn và mùi rượu, lạ lùng thật đó.

Người địa phương chưa từng thấy món này.

“Không ngờ là gà ăn mày, lúc nãy tôi còn tưởng là khoai nướng nữa chứ.”

Lần đầu tiên khi nhìn thấy ông chủ, anh còn tưởng rằng đây là ông chú bán khoai lang nướng mới đến, tay nghề không giỏi nên khiến bản thân bị nướng đen luôn.

Sau đó anh đến phía trước hỏi thăm, là gà ăn mày, nghe giọng nói của ông chủ cũng khá trẻ tuổi.

Không phải ông chú mà là anh zai.

Chuyện này khá thú vị.

Lâm Chu không biết trả lời thế nào.

Khoác lên mình dáng vẻ này, con người cậu cũng trầm hơn không ít.

Bây giờ cậu chỉ có thể đứng sang một bên thấp giọng đáp lại.

“Món gà ăn mày này nấu thế nào vậy, tôi thật sự chưa từng ăn đâu.”

Anh trai vô cùng tò mò đối với mấy cục bùn trong bếp lò.

Thấy Lâm Chu lật từng cục bùn một, anh không nhịn được mà hỏi.

“Chỉ cần mua gà tươi về ướp cho thấm, dùng lá sen bọc lại, gói trong bùn rồi nướng chính là được.”

Lâm Chu nói rất đơn giản, khiến anh trai ảo tưởng mình tự vào bếp cũng làm được.

“Đơn giản thế hả, nếu ăn ngon thì mai mốt tôi cũng về làm thử.”

Anh trai nói khá thoải mái.

Lâm Chu không nói gì.

Cậu im lặng lật mặt mấy cục bùn rồi đậy nắp lò lại.

Anh trai cũng luyến tiếc nhìn sang chỗ khác.

Sau đó anh mới phản ứng lại, không phải lấy gà ăn mày cho ăn từ bếp lò này à?

Sao đóng lại rồi?

“Không lấy gà ăn mày cho tôi hả?”

“Còn chưa chín đâu.” Lâm Chu kiệm lời.

Nhưng điều này không hề làm giảm sự nhiệt tình bắt chuyện của anh trai.

“Anh zai mở quầy hàng cũng rất vất vả đúng không, người cũng già đi không ít.”

Lâm Chu:…

“Cũng bình thường.”

Đến Bạch Long Giang một lần nữa, cậu phát hiện người dân bên này vẫn nhiệt tình như thế.

Nếu tám chuyện lúc bình thường thì cậu cũng tám rồi.

Nhưng hôm nay cậu có dáng vẻ thế này, thật sự có chút không muốn mở miệng, sợ nói nhiều thì sẽ có người nhận ra, cậu sợ mất mặt.

Anh trai thấy giọng nói của Lâm Chu êm tai, hình thành sự trái ngược hoàn toàn với vẻ bề ngoài, khiến người khác nhịn không được mà muốn tám chuyện nhiều hơn.

Nghe giọng nói, hình như là một chàng trẻ tuổi ngoài 20.

Nhưng nhìn cách ông chủ buôn bán đồ ăn mang đi với dáng vẻ lôi thôi lếch thếch thế này, chắc là một người lớn tuổi, đoán bảo thủ chừng hơn 40, nếu không thì sẽ không mặc kệ hình tượng của mình như vậy.

“Mùa đông lạnh thế này, anh zai cũng không dễ dàng, đều vì kiếm sống cả.”

Hết chương 811.
Bình Luận (0)
Comment