“Tôi có gì tốt mà chụp ảnh chung chứ.”
Hai cô gái đến xin chụp ảnh chung, nghe thấy giọng nói của Lâm Chu thì lập tức đỏ mặt.
Không biết có phải do không nhìn thấy mặt, mọi người trở nên nhạy cảm với giọng nói không.
Nghe thấy lời nói của Lâm Chu, hai cô gái đều đỏ mặt.
“Chỉ là cảm thấy ông chủ rất đặc sắc.”
Lâm Chu:...
Lời này nhất thời không biết phản bác như thế nào.
Vì thế Lâm Chu xấu hổ đứng ở giữa hai cô gái. Công việc chụp ảnh thì giao cho mấy người chờ gà ăn mày.
Tiểu Tiển tràn ngập tự tin đối với kỹ thuật chụp ảnh của mình, chủ động nhận di động của một cô gái trong đó hỗ trợ chụp ảnh.
“Ok, tốt lắm, hai cô xích lại gần chút nữa, trời ạ, đúng là rõ trắng!”
Vừa rồi Tiểu Tiển còn đang suy nghĩ khách du lịch hiện tại thật kỳ quái, cái này có gì hay mà chụp ảnh.
Nhưng khi anh ta cầm di động nhìn thấy hình ảnh liền hiểu.
Ông chủ đen, khiến các cô gái càng trắng hơn khiến người ăn ảnh không ít.
Lâm Chu:...
“Cảm ơn, cảm ơn, làm phiền ông chủ quá, ông chủ anh bán gì thế?”
Hai cô gái xấu hổ nói lời cảm ơn với Lâm Chu và Tiểu Tiển. Sau đó lại nghĩ đến cũng đến rồi, không mua đồ cũng thật ngại. Các cô nhìn cả nửa ngày, cũng rất tò mò ông chủ bán món gì.
“Gà ăn mày ấy à! Để tôi nói cho mọi người nghe, gà ăn mày ông chủ làm ngon đỉnh của chóp, mọi người mua chắc chắn không bao giờ hối hận đâu!”
Nghe hai cô gái hỏi về gà ăn mày, Lâm Nhất cạnh đó lập tức lên tiếng đề cử.
“Thế lấy tôi một con đi.”
Thấy dáng vẻ đề cử nhiệt tình hết mình của Lâm Nhất, hai cô gái vô thức cảm thấy có lẽ mùi vị ngon thật.
Người khác có thật lòng đề cử hay không, nhìn vào vẫn có điểm khác biệt.
Vẻ mặt và tâm trạng phấn khích của người này đều toát lên mấy chữ ‘ăn ngon’!
Các cô nhận tấm lòng đề cử này.
Nghe hai cô gái nói vậy, những người còn lại cũng cất lời.
“Một con không đủ ăn đâu! Chúng tôi mua hai con còn không ăn đủ nên lại chạy đến chờ cả buổi, rốt cuộc còn chưa mua được gà ăn mày đây.”
Nhóm người Lâm Nhất rất khéo ăn nói.
Lúc này, mọi người bắt đầu trò chuyện về chủ đề gà ăn mày.
“Hể? Một con gà nhỏ lắm à?”
Hai cô gái không kịp phản ứng, hỏi theo bản năng.
“Không phải, cũng không nhỏ lắm. Kích cỡ bằng một con gà choai bình thường nhưng quá xá ngon luôn! Các cô hiểu không? Một người cạp hai miếng là hết sạch rồi.”
“Thật à?”
Hai cô gái chưa từng ăn gà ăn mày, nghe xong lại quay sang nói với ông chủ: “Thế thì lấy tôi hai con nhé!”
Lâm Chu chỉ gật đầu, không nói gì, chất thêm than củi vào để tăng độ lửa trong lò, sau đó tiếp tục nhàn rỗi không có chuyện gì làm.
Gà ăn mày rất dễ chế biến, chỉ là thời gian nướng quá dài.
Một tuần phải bán 500 con, bình quân một lò nướng trong 2 tiếng.
Đoán chừng thời gian bày quầy bán hàng tuần này sẽ hơi nhiều.
Nếu lúc làm không bị hun đen thì thời gian bày quầy bán hàng dài một tí cũng không thành vấn đề, trong khi nướng cậu có thể mò cá.
Nhưng trong quá trình nướng, cậu khó tránh khỏi chuyện bị hun đen sì.
Thế thì thời gian bày quầy bán hàng càng dài sẽ càng dễ bị người ta phát hiện.
Ngẫm lại đau đầu kinh!
“Haiz~”
Cậu không nhịn được thở dài.
...
Khi bắt đầu đông người hơn.
Lại càng nhiều người bị thu hút đến.
Chẳng mấy chốc, trước quầy hàng của Lâm Chu đã có mười mấy người.
Sau đó, có khách du lịch đi ra từ Đại Thế Giới Băng Tuyết thấy đội hình rầm rộ trước quầy hàng.
Cảm thấy bên đấy chắc chắn có đồ ngon.
“Đi đi đi, người ta xếp hàng bên kia kìa. Chúng ta qua xem thử đi.”
“Trông cũng ổn áp á! Chỉ không biết đang bán cái gì thôi.”
“Trời lạnh quéo mà họ vẫn có thể xếp hàng chờ lâu như vậy, tôi nghĩ mình nhất định không thể bỏ lỡ.”
Thời gian của mọi người đều vô cùng quý giá, bán trong nhà mà còn rất ít người chịu xếp hàng, đừng nói chi đứng xếp hàng ngoài trời lạnh thế này.
Thế là khách du lịch vừa chơi xong một vòng trong Đại Thế Giới Băng Tuyết ra lại chạy đến xếp hàng phía sau đội ngũ.
Trong hàng có rất nhiều khách du lịch.
Nhóm người địa phương như Tiểu Tiển nhìn các vị khách du lịch người phương nam có năng lực chịu lạnh tốt này, muốn nói lại thôi.
Nói thật, bọn họ hết sức tò mò.
Không phải nói phương nam có nhiệt độ ấm áp, không lạnh như phương bắc à?
Sao các vị khách du lịch này đều chịu lạnh tốt thế? Người địa phương bọn họ vào Đại Thế Giới Băng Tuyết dạo một vòng đã phải trở ra ngay.
Họ cảm thấy bị đông lạnh đến mức không chịu nổi.
Vậy mà khách du lịch phương nam vào đó có thể chơi một tận mấy tiếng đồng hồ.
Năng lực chịu lạnh này đúng là khiến người ta phải rửa mắt mà nhìn.
Trong đội ngũ xếp hàng này, có lẽ chỉ có họ là người địa phương, những người còn lại thì xác suất khá thấp. Xét theo cách ăn mặc của khách du lịch, họ hẳn là người từ nơi khác đến.