Còn nữa, vì họ nói chuyện không có khẩu âm nên có thể nhận ra là khách du lịch.
Thế là Tiểu Tiển tò mò hỏi thăm các khách du lịch này: “Nghe nói người phương nam các bạn đều sợ lạnh lắm đúng không? Nhưng sao tôi cảm thấy mọi người còn chịu lạnh tốt hơn chúng tôi nữa vậy!”
Người địa phương chưa từng chứng kiến cảnh này vừa đi ngang, thấy bọn họ đứng chờ trong gió lạnh đều nhìn họ bằng ánh mắt như nhìn dũng sĩ.
Nói đến đây, nhóm khách du lịch lại có đề tài nói chuyện.
“Dù gì cũng đến tận đây rồi thì phải chơi cho đã chứ! Lạnh thì lạnh xíu xiu thôi, chờ về đến nhà sẽ hết lạnh ngay.”
Nhóm Tiểu Tiển:...
Nói có lý nha!
Bọn họ vội bật ngón tay cái.
“Nói gì thì nói, mọi người đang xếp hàng mua món gì đây?”
Nghe câu hỏi này, mọi người đen mặt hệt như người đàn ông da đen đầy dấu chấm hỏi trên mặt.
Còn chẳng cần bôi đen mặt luôn, trông cực kỳ sinh động.
“Không phải chứ, mọi người còn không biết chúng tôi xếp hàng mua cái gì mà đã xếp theo phía sau rồi à?”
“Hê hê, chúng tôi thấy mọi người là người địa phương, chắc chắn biết món nào ngon, món nào không ngon mà!”
Nhóm người Tiểu Tiển lần nữa bật thẳng ngón tay cái.
Quá chí lý!
Lời này không sai tí nào.
“Chúng tôi đang chờ gà ăn mày.”
“Gà ăn mày!”
Nhóm khách du lịch sững sờ, lập tức cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
“Là loại gà bọc bùn bên ngoài, bên trong là lá sen và nguyên con gà đấy ư?”
Tiểu Tiển gật đầu.
Sau đó, khách du lịch lại bộc lộ cảm xúc mới.
“Cáp Nhĩ Tân mọi người trâu bò thật! Vậy mà có cả quầy hàng ven đường bán gà ăn mày.”
“Thế sao còn chưa mua, là vì phải chờ à?”
Khách du lịch thấy người đứng trước không hề di chuyển bèn tò mò ngó về phía trước.
“Vẫn chưa chín ấy mà! Một lò gà ăn mày nướng 2 tiếng lận.”
“Lâu thế á?”
Lâm Chu nghe nhóm khách hàng nói cũng cảm thấy hơi lâu thật!
Nếu mai mốt cậu muốn bắt kịp nhiệm vụ, có thể nướng gà ăn mày sẵn ở nhà trước, sau đó mới ra bày quầy bán hàng.
Vậy thì có thể giảm bớt thời gian bày quầy bán hàng bên ngoài.
Thể chất của cậu rất tốt nên dù bán ngoài trời rét lạnh thế này cũng chả nhằm nhò gì.
Nhưng nếu nhóm khách hàng chờ lâu, rất có thể sẽ lạnh đến cảm mạo.
Nhìn lô gà ăn mày trong lò đã được nướng chín.
Lâm Chu đeo găng tay dày vào, lấy từng con gà ăn mày ra.
Sau đó là đóng gói.
“Quý khách muốn đập vỡ hay để nguyên con còn bùn mang đi nào?”
Nhóm Tiểu Tiển đứng đầu hàng.
Đương nhiên bọn họ cũng được hỏi trước.
“Đập vỡ đi, nhà tôi không có búa, khó khui lắm.”
Tiểu Tiển nhớ đến hai con gà ăn mày bọn họ phải tự khui ra trước đó, cực kỳ tốn sức.
Vẫn là nhờ ông chủ khui đi thì hơn.
Lâm Chu gật đầu.
Sau đó, cậu nhẹ nhàng đấm một cú để khui gà ăn mày.
“Ồ quao~”
“Á đù!”
Đây là lần đầu tiên họ thấy cách khui gà ăn mày cứng rắn như vậy.
Trong nhóm người lập tức truyền đến tiếng reo hò.
Các khách du lịch cảm thấy mới lạ, lập tức lấy điện thoại ra quay phim, chụp ảnh.
Lát sau mọi người nhận ra mùi thơm của gà ăn mày mới cảm thấy kinh ngạc.
“Thơm quá đi!”
“Là mùi gà ăn mày phải không?”
“Thơm dữ luôn ấy! Khó trách mọi người đều đến xếp hàng.”
“Tôi nói mà! Khi đi du lịch, nơi nào có người xếp hàng, dù không ngon cực đỉnh thì cũng không đến mức khó ăn đâu! Còn nơi nào không có ai xếp hàng thì chắc chắn không ngon.”
“Đây là kinh nghiệm tôi rút ra được sau mấy chuyến du lịch đấy!”
“Thơm ghê! Gà ăn mày này thơm quá xá.”
Khi mùi gà ăn mày lan tỏa, sự chú ý của mọi người dời từ Lâm Chu đang đập vỡ lớp bùn bên ngoài gà ăn mày sang hương vị chính nó.
Nhóm Tiểu Tiển nhìn Lâm Chu thao tác mà đau cả răng.
Ngẫm lại trước đó hai người bọn họ đập gà ăn mày cỡ nào cũng không thể làm vỡ lớp bùn, sao vào tay ông chủ lại đơn giản thế nhở?
Tiểu Tiển nghĩ có phải vì gà ăn mày của ông chủ mới ra lò nên lớp bùn còn giòn, dễ đập vỡ hơn không?
Gà ăn mày anh ta mang về thì lớp vỏ ngoài đã nguội lạnh và cứng lại?
Anh ta nghĩ đến đây bèn nói với Lâm Nhất.
Vì họ là hai người duy nhất bị thương khi đập bùn.
Thế nên phải tìm lại mặt mũi mới được.
Lâm Nhất nghe xong cũng cảm thấy có lý.
Thế là ánh mắt hai người rơi lên con gà ăn mày mà Lâm Chu vừa lấy ra.
Tiểu Tiển nhìn ông chủ thoải mái như vậy lại càng cảm thấy suy đoán của mình chính xác.
Sau đó, anh ta nói với Lâm Chu: “Ông chủ, tiếp theo có thể để tôi đấm gà ăn mày một cú được không?”
Lâm Chu lộ vẻ bối rối.
Nếu không phải mặt mày cậu đen thui thì người khác đã thấy rõ dáng vẻ nhíu mày nghi ngờ của cậu.
Đang yên đang lành sao tự dưng lại muốn đấm gà ăn mày?
Thấy cậu đấm nhẹ nhàng thế thôi nhưng đó là vì sức cậu lớn.