Khi đăng ký chỉ cần chọn thành phố nơi mình đang sống là được.
Lúc đầu chỉ có bản đồ Giang Đông, bây giờ app đã dùng luôn cả bản đồ toàn quốc rồi.
Thuận tiện cho người thành phố khác tìm kiếm ông chủ Lâm, sau đó đánh dấu, hoặc tìm được vị trí của ông chủ Lâm trên app.
Để tìm được ông chủ Lâm, đám khách hàng thật sự đã dùng mọi cách có thể.
Khi phát hiện không thể tìm thấy ông chủ Lâm ở nơi nào đó, bọn họ bắt đầu tự động kết nhóm.
Bắt đầu tung lưới tìm kiếm.
Nhưng vẫn không có tin tức gì về ông chủ Lâm.
Điều này khiến mọi người rất thất vọng.
Có lẽ bọn họ không nghĩ đến chuyện ông chủ Lâm ở nhà bế quan nghiên cứu trà sữa trong tuần này.
Từ thứ hai đến thứ sáu, Lâm Chu đã mất năm ngày để nghiên cứu ra năm hương vị trà sữa mới.
So với việc nghiên cứu ra hai loại trong ngày đầu tiên, những ngày sau đó, cậu phải thử nghiệm hết lần này đến lần khác.
Mấy thành viên trong biệt thự đã uống trà sữa liên tục trong năm ngày, khi thấy cuối cùng Lâm Chu cũng tuyên bố có thể bày quầy hàng, bọn họ đều vui mừng khôn xiết.
Người nhà nào uống trà sữa liên tục trong năm ngày, lại còn ngày ngày uống từ sáng đến tối, vậy thì thật sự uống đến muốn nôn luôn rồi.
Hơn nữa trà sữa ngọt, uống nhiều sẽ ngán không chịu nổi.
Cho dù trà sữa Lâm Chu nấu không ngọt đến như vậy, nhưng uống nhiều cũng thế.
Cho nên khi nhìn thấy Lâm Chu đạp xe ba bánh đi bán hàng vào sáng thứ bảy, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Buổi trưa thực sự không ổn thì chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, bây giờ cháu muốn đổi khẩu vị.”
Sau khi tiễn Lâm Chu đi, mấy người Tiểu Lý bắt đầu lẩm bẩm chuyện ra ngoài ăn thêm món.
Mấy người quản gia Tôn cũng không có ý kiến gì.
Năm ngày, uống nhiều trà sữa, bọn họ ai nấy đều tăng cân.
Bây giờ chỉ nhìn thấy trà sữa thôi cũng sợ.
“Được, tôi muốn ăn món Tứ Xuyên.”
“Ok, đổi sang món khẩu vị nặng đi.”
“Không ổn, phải hỏi cậu chủ có về ăn trưa không đã, không về hẵng tính.”
Quản gia Tôn vẫn giữ bình tĩnh.
Không quan tâm đến lời nói của mấy người Tiểu Lý.
Ông vào nhà dọn dẹp nhà bếp trước, sau đó nhắn tin cho Lâm Chu.
“Cậu chủ bắt đầu bày quầy chưa? Buổi trưa có về ăn trưa không?”
Quản gia Tôn chu đáo không nhắn tin khi Lâm Chu đang đi trên đường, sợ cậu mất tập trung.
Lúc nào ông cũng đợi đến thời gian tương đối mới gửi tin nhắn.
Lâm Chu cũng vừa đi xe ba bánh đến địa điểm nhiệm vụ của hệ thống.
Nhìn vào công trường hơi trống trải, còn có siêu thị duy nhất trong khu vực này, khóe miệng Lâm Chu giật giật.
Hay lắm, siêu thị Thắng Lợi này nằm ngay cạnh công trường.
Đặc biệt là khu đất trống khác vắng vẻ, chỉ có một siêu thị ở gần đây.
Hình như những chỗ khác đã bị phá dỡ rồi.
Có người trong công trường.
Nhưng đều là những công nhân đang làm việc.
Chỉ sợ loại trà sữa mấy chục đến trăm tệ của cậu rất khó bán được.
Giá vốn của lá trà và sữa bò quá cao, muốn uống ngon thì chỉ có thể bỏ vốn lớn.
Với tính cách ham tiền của cậu, lỗ vốn thì không thể lỗ vốn được.
Bày quầy hàng là bày quầy hàng, phần thưởng nhiệm vụ là phần thưởng nhiệm vụ.
Cậu luôn phân biệt rất rõ ràng.
Cho nên giá thành cao, giá bán cũng cao.
Nếu là khu vực thương mại ở các thành phố lớn, đoán chừng chỉ cần hương vị thơm ngon, đắt một chút cũng không sao.
Nhưng bày quầy hàng bên cạnh công trường ở một thành phố nhỏ thì khó bán được cái giá này.
Nhất là phía trước có một siêu thị.
Dùng vài chục đến trăm tệ mua trà sữa, còn không bằng mua nước ngọt giá vài tệ.
Đối với bọn họ, lựa chọn này có thể tiết kiệm chi phí hơn.
Lâm Chu đang suy nghĩ mở bán như thế nào.
Thì cậu thấy một công nhân cả người bụi bặm bước ra khỏi công trường, đi đến chỗ siêu thị cậu đang đứng.
…
Hôm nay Giang Từ đến công trường thị sát.
Đi một vòng, anh cảm thấy hơi khát nên định đến siêu thị gần đó mua chai nước.
Đến gần mới thấy một quán trà sữa không biết đã xuất hiện trước cửa siêu thị từ lúc nào.
Mùa đông lạnh giá, nếu có đồ uống nóng thì chắc chắn sẽ thoải mái hơn uống nước ngọt.
Chỉ là không biết trà sữa của quầy hàng rong này có mùi vị như thế nào.
Chắc hương vị khá bình thường, nói không chừng còn dùng bột trà sữa để pha chế.
Nhưng quầy hàng rong, cũng đừng ôm hy vọng quá lớn.
Có quầy hàng rong đến công trường hẻo lánh này đã là chuyện hiếm có rồi.
Cũng không có gì để chê bai cả.
Giang Từ đi đến quầy hàng của Lâm Chu.
Nhìn vào bảng hiệu trên đó.
Khoai chuối gừng nóng
Kẹo khoai môn tình yêu
Chuối vịt bông đường
Vịt rắc chuối nóng
Sữa dừa dầm đá vị sữa
Sau đó, anh chọn một món và nói: “Ông chủ, cho tôi một ly Khoai chuối gừng nóng.”
Nhìn tên món, hình như khoai chuối gừng nóng, vịt rắc chuối nóng trông giống như đồ uống nóng.