Chương 85: Trời không tuyệt đường người mài!
Chương 85: Trời không tuyệt đường người mài!Chương 85: Trời không tuyệt đường người mài!
Ông mang toàn bộ xiên gỗ tồn kho chưa bán hết ra.
Khi lấy hàng, ông mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thấy đống xiên gỗ có chiều dài khác nhau, ông bèn đặt mua mỗi loại vài thùng.
Nhưng xiên gỗ cỡ 10, ngắn không ngắn, dài không dài, vốn không bán chạy.
Nào ngờ hôm nay lại có cậu công tử nhà giàu tìm tới.
Không đúng, là người cực tốt mới đúng!
Mua sạch tất cả hàng tồn kho của ông.
Có vẻ đây chính là duyên phận nhai
Ông nói rồi mà, không có gì không bán được, chỉ xem khách hàng có duyên hay không thôi!
Sau đó, cậu rửa sạch các loại trái cây, phân loại và phơi ráo.
"Hoan nghênh cậu lần sau lại tới-"
Hóa ra là làm kẹo hồ lô-...
Nhìn tấm biển kẹo hồ lô trên xe ba bánh của Lâm Chu, ông lập tức hiểu được tại sao khách hàng mua nhiều xiên gỗ như vậy.
Ông chủ nhìn Lâm Chu rời đi trên chiếc xe ba bánh, nhiệt tình vẫy tay.
Lâm Chu mua xong đống lớn đồ vụn vặt lẻ tẻ. Cuối cùng, lúc về tới nhà, cậu phải chuyển nguyên liệu hết mấy bận.
Ông chủ nhìn Lâm Chu tay xách nách mang mấy túi đồ lớn, còn nhiệt tình khuân hàng lên xe ba bánh giúp cậu.
Theo quan điểm của Lâm Chu, một số việc làm thủ công thoạt nhìn như đơn giản và dễ thành thạo, nhưng để làm kẹo hồ lô ngon lành sẽ mất rất nhiều công sức.
Quy trình làm kẹo hồ lô chỉ gồm vài bước chính là chọn quả, xiên quả, nấu chảy đường, nhúng vào đường và để nguội.
Nhưng làm thì chẳng hề đơn giản tí nào, vì chất lượng nguyên liệu, chất lượng đường và kỹ thuật nấu chảy đường khác nhau, đương nhiên chất lượng kẹo hồ lô cũng có sự khác biệt.
Công đoạn kế tiếp là nấu chảy đường.
Dường như ông bác Trương cũng đoán được đại khái quy luật bày quầy bán hàng của Lâm Chu.
Tranh thủ lúc rảnh rỗi, Lâm Chu xem tin nhắn gửi tới từ ông bác Trương.
Ông hỏi cậu hôm nay có bày quầy bán hàng không.
Không ít kiến thức liên quan đến việc làm ra kẹo hồ lô có vị giòn xốp, tươi mát ngon miệng, chua chua ngọt ngọt và không dính răng!
Buổi sáng, ông đi leo núi Tân Hoàng nhưng không thấy cậu, nhìn thoáng qua thời gian mới phát hiện hôm nay là thứ hai!
Ở biệt thự Hoàng Gia số 11.
"Tuần này cháu bán kẹo hồ lô, cháu định đạp xe vòng quanh để bán."
Trương Kiến Quân đoán thử tuần này Lâm Chu sẽ bán món gì. Ông suy nghĩ hồi lâu nhưng không đoán ra, vì tò mò không nhịn được nên muốn hỏi.
Có lẽ Lâm Chu lại thay đổi địa điểm bán hàng nữa rồi.
Lâm Chu rửa sạch trái cây, đặt lên bàn, chụp ảnh và gửi tin nhắn.
Lại một tuần mới bắt đầu.
Trương Kiến Quân nhận được tin nhắn trả lời thì thoáng kinh ngạc. Ông từng đoán mì sợi, mì hoành thánh các loại, nhưng không ngờ Lâm Chu định bán kẹo hồ lô.
Mấy chục năm nay ông đã không ăn món này, ông chỉ ăn khi còn bé.
Phút chốc, dường như ký ức tuổi thơ lần lượt ùa về.
Trương Kiến Quân không kìm được nhớ lại lúc còn bé, mỗi lần đến kỳ thi, mặc kệ ông có thi tốt hay không vẫn luôn được cha mẹ mua về cho một cây kẹo hồ lô.
Thi tốt chính là phần thưởng.
Thi không tốt thì là khích lệ.
Thế nên khi ông còn bé, các bạn học đều sợ thi cử, riêng ông lại vô cùng chờ mong.
Trong số những đứa trẻ cùng trang lứa, ông thường cảm thấy tự hào.
Bởi chỉ có cha mẹ ông mặc kệ con mình thi tốt hay không đều mua kẹo hồ lô cho.
Không giống những đứa trẻ khác, thi không tốt sẽ bị đòn.
Mà thi tốt cũng không được khích lệ bao nhiêu.
Vào thời của họ, trên cơ bản, các bậc phụ huynh đều áp dụng phương thức giáo dục hà khắc, hiếm thấy cha mẹ nào có tư tưởng thoáng như nhà ông.
Ngẫm lại khi ông bé tí, gia đình cũng không giàu có gì. Thời ấy, một xâu kẹo hồ lô có giá không rẻ.
Bây giờ nghĩ lại, ông có thể đạt được thành tựu hiện tại toàn nhờ công ơn dạy dỗ của cha mẹ.
Họ không chỉ cho ông ăn uống no đủ mà còn giúp ông có nội tâm mạnh mẽ.
Tình yêu thương của cha mẹ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đời mỗi người.
Trương Kiến Quân rất biết ơn cha mẹ đã giúp ông có nội tâm mạnh mẽ.
Đến mức ông có thể gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sát phạt trên thương trường, sáng lập công ty, cho con trai điều kiện sống và tài nguyên giáo dục rất tốt, giúp người thân có cuộc sống ngày càng tốt đẹp.
Bây giờ, ông đã ngoài sáu mươi, cha mẹ đã sớm không còn.
Trương Kiến Quân nghẹn ngào một lát, muốn nếm thử kẹo hồ lô do Lâm Chu làm.
Nhưng ông không nói thẳng mà hỏi: Chỉ mình cậu làm thôi ư?
Lâm Chu đáp: Đúng vậy.
Trương Kiến Quân lập tức phấn khích hẳn lên.
"Tôi thấy cậu chuẩn bị nhiều trái cây như vậy, một mình cậu làm lượng công việc lớn sẽ rất tốn sức. Dù sao tôi ở nhà cũng không làm gì, hay là tôi dẫn người qua đó hỗ trợ cậu nhé?"
Lâm Chu nhanh chóng phản hồi.
"Thế thì tốt quá, cháu còn đang lo một mình làm không xuể đây!"