Chương 86: Không ngờ chú còn có sở thích này? (1)
Chương 86: Không ngờ chú còn có sở thích này? (1)Chương 86: Không ngờ chú còn có sở thích này? (1)
Trương Kiến Quân nhận được câu trả lời thỏa đáng thì vui vẻ gọi đầu bếp và bảo mẫu trong nhà cùng lái xe tới nhà Lâm Chu.
Hai nhà thế mà nằm chung một khu biệtt thự.
Nhưng khoảng cách giữa căn số 3 và số 11 khá xa, phải hơn nửa tiếng đi đường, thậm chí còn là đi đường tắt.
Đương nhiên phải lái xe.
Lúc này, Lâm Chu đang xiên táo gai, xiên đến đau cả đầu.
Trước hết cần bỏ hạt, còn phải nấu bột đậu, chuẩn bị nhân.
Cực kỳ bận rộn.
Lâm Chu gửi cho Trương Kiến Quân một tấm ảnh chụp nguyên liệu còn chưa chuẩn bị xong.
Chú đầu bếp và nhóm cô giúp việc đi theo Trương Kiến Quân cũng gật đầu đồng ý.
"Bé ngoan, cậu muốn xâu bao nhiêu nguyên liệu này thế?"
Ấn tượng của ông lúc còn bé về kẹo hồ lô là một xâu gồm hai quả táo gai giá hai tệ.
Trương Kiến Quân thấy những nguyên liệu này thì ngây ngẩn cả người.
Trong bếp, ngoài cả bàn bày đủ loại trái cây còn có hai chậu táo gai lớn!
Ai biết được hiện giờ kẹo hồ lô cũng có nhiều loại như vậy?
Lúc cậu thấy ông bác Trương dẫn người tới hỗ trợ hệt như chào đón người thân đã lâu không gặp.
Họ vốn không nghĩ đến việc người giàu có như Lâm Chu sẽ buôn bán nhỏ, bán kẹo hồ lô.
Họ chỉ nghĩ Lâm Chu làm nhiêu đây kẹo hồ lô có phải nhiều quá rồi không? Liệu có ăn hết không?
Món này không để được lâu đâu đấy nhé.
Là giúp việc trong những gia đình giàu có, đương nhiên họ nghĩ bất cứ ai có thể kết bạn với chủ nhân của mình và sống trong biệt thự Hoàng Gia chắc chắn sẽ là người có tiền.
"Đây là chú Lý- đầu bếp, chị Vương - quản gia và vú Trương nhà tôi, họ đã làm việc cho tôi rất nhiều năm. Nơi này chỉ có mình cậu ở thôi à?"
Trương Kiến Quân và những người khác: ...
"Nào nào, chúng ta tranh thủ thời gian làm việc thôi."
"Không nhiều, không nhiều đâu, tuần này cháu đặt mục tiêu mỗi ngày phải bán hết năm trăm xâu kẹo hồ lô đấy ạ!"
Trương Kiến Quân giới thiệu ngắn gọn mọi người với nhau.
Người có tiền đương nhiên không chỉ có một bất động sản, nhà cửa trên danh nghĩa càng nhiều sẽ cần nhiều người trông coi, những người phụ trách trông coi này đều do chị Vương quản lý.
Cậu thật sự chưa từng tận hưởng cuộc sống của một người giàu có, nhiều dịch vụ cậu đều không biết rõ.
Nhắc đến chuyện này, Lâm Chu lại cảm thấy mệt tim.
"Vâng ạ, cháu mới chuyển đến đây, còn chưa quét dọn. Hôm qua cháu hỏi quản gia tư nhân mới biết có dịch vụ thuê nhân viên dọn vệ sinh nữa."
"Cần tôi giới thiệu vài người cho cậu không? Chị Vương rất rành rẽ mấy chuyện này."
Ông nhìn một vòng xung quanh, biệt thự nhà Lâm Chu còn rộng hơn nhà ông một chút, có cả sân vườn và bể bơi. Tuy nhiên trông hơi bừa bộn như không ai dọn dẹp.
Tuy chị Vương thích xem phim truyền hình đô thị tổng tài bá đạo, nhưng cũng có năng lực cực kỳ xuất chúng, đến mức Trương Kiến Quân dần dần quen thuộc phong cách xử sự của chị Vương.
"Cậu Lâm cần gì cứ nói với tôi, cậu là bạn của lão gia, có việc thì phân phó là được ạ." Trương Kiến Quân giới thiệu xong, chị Vương mặc âu phục đen kia lập tức nở nụ cười quản gia tiêu chuẩn, kính cẩn lễ độ nghiêng mình nói với Lâm Chu.
Lâm Chu chưa từng được người khác kính trọng và tôn xưng đặc biệt như vậy. Cậu kinh ngạc trừng to mắt, lùi về phía sau.
Cậu nhìn Trương Kiến Quân bằng ánh mắt sáng quắc, không ngờ chú còn có sở thích này?
Được người khác gọi là lão gia nhỉ?
Trương Kiến Quân hoàn toàn hiểu được ý Lâm Chu, khóe miệng khẽ giật.
Ông hơi hối hận vì đã dẫn chị Vương tới!
"À thì, tôi thật sự khá cần."
Nhìn dáng vẻ cậu cứ nói đi của chị Vương, Lâm Chu thoải mái đưa ra yêu cầu.
"Tôi quả thật cần một quản gia có thể quản lý biệt thự, sân vườn cần người thu xếp, còn có người quét dọn vệ sinh trong nhà nữa. Tôi thích nấu cơm nên không cần đầu bếp, nhưng cần trợ thủ giúp tôi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, cứ thế trước đã."
"Tôi không thích nhiều người trong nhà."
Chị Vương đã hiểu, gật nhẹ đầu, đi sang một bên gọi điện thoại.
Lâm Chu muốn bật ngón tay cái cho hiệu suất này ghê.
Mấy tuần trước, nội dung bày quầy bán hàng không cần quá nhiều người, một mình cậu là có thể hoàn thành.
Nhưng lượng kẹo hồ lô tuần này quá nhiều, lại thêm biệt thự lớn như thế cần người trông nom, cậu ở sẽ thoải mái hơn một chút. Mỗi ngày bày quầy bán hàng đã rất mệt mỏi, cậu không muốn quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống này.
Nếu hôm nay ông bác Trương không dẫn nhóm người làm đến, cậu còn chẳng nhớ nổi việc thuê người.
Thật sự dù cậu phất nhanh nhưng tâm lý vẫn chưa bắt kịp.
Chẳng mấy chốc, chị Vương đã tìm được nhân viên thích hợp, hỏi Lâm Chu thời gian phỏng vấn.
Lâm Chu suy nghĩ một hồi, quyết định thời gian phỏng vấn vào tám giờ sáng mai.
Có lẽ tám giờ cậu đã mua nguyên liệu về rồi.
Giải quyết công việc xong xuôi, mọi người bắt đầu ngồi trước bàn xiên trái cây.