Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 87 - Chương 87: Không Ngờ Chú Còn Có Sở Thích Này? (2)

Chương 87: Không ngờ chú còn có sở thích này? (2) Chương 87: Không ngờ chú còn có sở thích này? (2)Chương 87: Không ngờ chú còn có sở thích này? (2)

Việc tách hạt quả táo gai đòi hỏi phải loại bỏ hạt mà không làm hỏng hình dáng của quả, yêu cầu trình độ nhất định, nên giao cho sư phụ Lý.

Chị Vương xiên dâu tây, mỗi xiên gỗ xâu một quả dâu tây đỏ tươi vào.

Đào phải được cắt thành từng miếng, vú Trương phụ trách cắt, ông bác Trương bên cạnh xâu vào xiên.

"Một xiên cậu chỉ xâu một quả à? Thế chẳng phải cắn một ngụm là hết rồi ư?"

Trương Kiến Quân nói với Lâm Chu đang nấu chảy đường trong phòng bếp.

"Nhiều loại, xiên vào ít thì khách hàng mới có thể nếm thử nhiều vị hơn."

Lâm Chu tự đưa ra cái cớ hoàn mỹ cho mình.

Suy cho cùng, xiên nhiều hơn thì mỗi ngày cậu mệt như chó cũng bán không hết năm trăm xâu kẹo hồ lôi

Cậu dám nói, với thể lực hiện tại của mình, cậu leo núi Tân Hoàng hết sức dễ dàng, không cần tốn đến tận một, hai tiếng nữal...

Cậu không thể nói thật, chỉ có thể tự mình xây dựng hình tượng trái lương tâm.

Nếu không vì phần thưởng, cậu thật sự một ngày cũng không hoàn thành nổi nhiệm vụ này!

Nhiệm vụ đúng là càng ngày càng kỳ quái.

Lâm Chu thầm khóc một dòng sông trong lòng.

Hơn nữa, dịch cải tạo gen quá mức trâu bò, cậu bận bịu từ sáng sớm đến giờ mà không hề thấy mệt.

Một khi ra khỏi cửa, tất cả thiết lập đều do mình cài đặt mà.

Nếu để lâu, đường sẽ chuyển sang màu nâu, có thể kéo sợi tức là đường đã bị cháy, mất đi vị ngọt ban đầu và có vị đắng giống Song Hoàng Liên (một loại thuốc truyền thống của Trung Quốc) .

Lâm Chu cầm đũa chấm vào nước đường, đường đông cứng lại và bám trên đầu đũa.

Lúc này, đường đã nấu xong, cần phải tắt bếp ngay.

Lâm Chu thấy trong nồi còn rất ít nước và đang sôi sùng sục, đồng thời, đường đã sủi bọt nhỏ li ti và dày đặc, trông như nồi bia màu vàng nhạt.

Ông bác Trương và những người khác đã xiên được rất nhiều quả.

Thế nên công đoạn nấu đường tưởng chừng đơn giản nhưng thực chất lại là bài kiểm tra khả năng kiểm soát độ lửa của đầu bếp.

Nấu đường xong là có thể làm kẹo hồ lô.

(một loại thuốc truyền thống của Trung Quốc)

Lâm Chu bưng nồi đường lớn ra, nhúng nhẹ xiên táo gai vào nước đường nóng hổi đã sủi bọt, chỉ cần một lớp áo mỏng bên ngoài là được.

Đặt xiên quả đã nhúng đường lên ván nước để làm nguội trong vòng hai đến ba phút là có thể thưởng thức.

Nếu lớp đường áo bên ngoài quá dày, cắn một ngụm không ăn đến thịt quả là tương đối thất bại.

Công đoạn nhúng vào đường thoạt nhìn đơn giản, nhưng đòi hỏi rất nhiều kỹ thuật.

Cùng là đầu bếp, ông đương nhiên có thể nhìn ra, người bình thường muốn làm được động tác nhẹ nhàng như Lâm Chu khó đến nhường nào.

Nhúng xiên quả vào đường, tạo thành một lớp mỏng và trong suốt, thấy rõ quả bên trong mới xem như thành công.

Chỉ với những động tác đơn giản, sư phụ Lý vừa nhìn đã nhận ra tay nghề của cậu ngay.

Cái gọi là ván nước thật ra là một tấm ván gỗ nhẫn bóng được ngâm vào nước sạch trong thời gian dài, có nhiệt độ khá thấp, đồng thời gỗ có tính thấm hút, góp phần làm nguội và định hình kẹo hồ lô. Lâm Chu nhận ra ông bác Trương nhìn kẹo hồ lô thèm thuồng, cậu nhanh chóng nhúng vài xiên cho mọi người cùng nếm thử.

Món kẹo hồ lô thành công, lớp đường áo bên ngoài sẽ nguội rất nhanh sau khi nhúng vào nước đường. Lúc cắn sẽ giòn rôm rốp, hoàn toàn không dính răng.

Vừa làm vừa ăn không thành vấn đề.

Nhìn xiên kẹo hồ lô đỏ rực, trong suốt lóng lánh trước mắt, mọi người không nhịn được bắt đầu chảy nước miếng.

Còn chưa ăn kẹo hồ lô nhưng chỉ nghĩ đến thôi mà trong miệng đã chua chua.

Kết hợp với lớp đường áo bên ngoài, hương vị ngọt lịm, vừa nhìn đã thấy rất ngon.

Chớp mắt, cảnh tượng tuổi thơ ăn kẹo hồ lô hiện ra trước mắt Trương Kiến Quân như một giấc mộng.

Thời đấy không như bây giờ, muốn ăn lúc nào là mua được lúc ấy.

Trong ấn tượng của ông, chú bán kẹo hồ lô mặc áo bông, đội mũ bông, đẩy chiếc xe đạp tồi tàn, phía sau xe đạp là một cái giá cao nửa mét dựng thẳng làm bằng rơm, trên đó cắm chỉ chít đủ loại kẹo hồ lô.

Chú bán kẹo hồ lô đi khắp hang cùng ngõ hẻm, xuống tận nông thôn, tiếng rao trong trẻo đầy lực xuyên thấu.

Đám trẻ con vừa nghe đã thèm đến phát khóc.

Nghĩ đến đây, Trương Kiến Quân nhận xâu kẹo hồ lô Lâm Chu đưa qua, đang định ăn thì bị chị Vương ngăn lại.

"Lão gia, thiếu gia đã nhắc nhở ngài, lượng đường tháng này của ngài vượt quá chỉ tiêu rồi, ngài không thể ăn đồ ngọt nữa.”

Trương Kiến Quân: "..."

Tâm trạng tốt bỗng tan biến như mây khói.

Trương Kiến Quân muốn càm ràm, muốn mắng thằng ranh con Trương Minh Viễn kia.

Nhưng vì có mặt Lâm Chu nên ông đành kiêm chế, ngậm miệng lại.

"Đúng đấy ạ, kẹo hồ lô quá ngọt, ông bác chỉ được ăn một xiên, không thể ăn nhiều."

Ông bác Trương nhìn thì trẻ, trên thực tế đã tương đối lớn tuổi, cần chú ý sức khỏe nhiều hơn.
Bình Luận (0)
Comment