Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 88 - Chương 88: Học Sinh Tiểu Học Thời Buổi Này Có Lắm Tiền Tiêu Vặt Thế Cơ À? (1)

Chương 88: Học sinh tiểu học thời buổi này có lắm tiền tiêu vặt thế cơ à? (1) Chương 88: Học sinh tiểu học thời buổi này có lắm tiền tiêu vặt thế cơ à? (1)Chương 88: Học sinh tiểu học thời buổi này có lắm tiền tiêu vặt thế cơ à? (1)

Đặc biệt là huyết áp cao, nếu không kiểm soát sẽ rất nguy hiểm. Chỉ cần bị ngã, nguy cơ đột tử rất cao.

“Cậu đừng gọi ông bác này ông bác nọ nữa, gọi tôi là chú đi."

"Vâng ạ, chú Trương."

Lâm Chu ngoan ngoãn đổi xưng hô. Có lẽ ông bác Trương cảm thấy bị cậu gọi là ông bác khiến ông trở nên già đi, kêu chú sẽ trẻ hơn một chút.

Đàn ông mà, đâu ai chịu nhận mình già.

Lâm Chu có thể hiểu được.

Mọi người nhận kẹo hồ lô thành phẩm và bắt đầu ăn.

Quả táo gai được áo một lớp nước đường lập tức có linh khí, trở nên rạng rỡ và bắt mắt.

Lâm Chu càng nói, Trương Kiến Quân càng ứa nước miếng.

Chỉ trong chốc lát, xâu kẹo hồ lô chỉ còn cây xiên gỗ trơ trọi.

Ông tha thiết mong chờ nhìn Lâm Chu, như thể đợi cậu làm tiếp.

Trương Kiến Quân cắn hai phát đã hết xâu kẹo hồ lô, vốn không đủ ăn.

"Một xiên chỉ có hai quả, quá ít."

"Một lát còn kẹo hồ lô có nhân nữa ạ. Cháu đã chuẩn bị nhân đậu đỏ, nhân đậu xanh, mứt táo, nhân khoai lang tím nghiền nhuyễn, nhân khoai môn và hạt óc chó."

Khoảnh khắc cắn vào miệng, âm thanh giòn tan vang lên giữa kẽ răng, hương vị chua chua ngọt ngọt đan xen ngập tràn khoang miệng, khiến nước bọt tuôn ra như suối. Đầu tiên là vị ngọt, sau đó là vị chua, nhấm nuốt cùng nhau, chua ngọt ngon miệng. Tuyệt vời, thật sự đỉnh của chóp!

Lâm Chu làm rất nhanh, cậu phải làm tận năm trăm xiên, số lượng tương đối lớn. Một tay cậu cầm đến mấy xiên, loạng choạng nhúng nhẹ vào nồi nước đường rồi lấy ra đập lên ván nước, chớp mắt đã tạo thành một hàng ngang. Trẻ em thích ăn loại kẹo này nhất, nó có vị ngọt thuần túy, vừa cứng vừa giòn, ăn vào chẳng khác gì ngậm đường trong miệng.

Có người nhìn chằm chằm bên cạnh, chắc chắn ông không được ăn.

Mấy năm nay ông không ăn lại món này. Nếu không thấy thì thôi, nhưng đã thấy rồi thì quả thật không nhịn được!...

Ông kìm nén cơn thèm thuồng, dự định lát sau sẽ đuổi nhóm chị Vương về để ông có thể ở lại một mình, nếm được mùi vị mỗi loại.

Đào, lê, táo mỗi xiên một quả.

Một xiên dâu tây một quả.

Một xiên việt quất bốn quả.

Táo gai nguyên chất, một xiên hai quả.

Táo gai bọc nhân mỗi xiên một quả.

Tính theo cách này, một ngày bán năm trăm xâu kẹo hồ lô không khó hoàn thành lắm.

Có rất nhiều vị cho khách hàng tùy ý lựa chọn.

Để bán được nhiều xâu, Lâm Chu định giá một xâu 3 tệ, hai xâu 5 tệ, năm xâu 10 tệ.

Hệ thống đã cải tạo quầy hàng ba bánh quen thuộc thành tủ kính chuyên dùng để chứa kẹo hồ lô.

Với khẩu phần này, mua 10 tệ là lời nhất.

Lâm Chu vừa xâu vừa đếm, lúc đủ năm trăm xiên thì phân loại những xiên kẹo hồ lô này và đặt vào tủ kính.

"Xong xuôi. Chú Trương, nếu chú thích ăn thì cứ mang số kẹo còn lại về nhé! Ăn không hết thì cho vào tủ lạnh, lúc lấy ra ăn sẽ không thay đổi mùi vị nhiều đâu ạ. Ngày hè làm vậy sẽ giúp bảo quản kẹo lâu hơn."

Lâm Chu không thích ăn kẹo hồ lô, tuy nó ngon nhưng ăn nhiều sẽ bị đau răng.

Cậu thấy Trương Kiến Quân thích nên mới bảo ông gói hết mấy chục xiên còn lại về.

"Hê hê, thế thì ngại quá."

"Không đáng bao nhiêu tiền đâu ạ! Tất cả đều do chúng ta làm, mọi người cùng nếm thử đi."

Lâm Chu còn gói cho sư phụ Lý, vú Trương và chị Vương mỗi người một phần.

Hôm nay, nếu không nhờ họ hỗ trợ, chắc chắn cậu không thể làm xong năm trăm xâu kẹo hồ lô nhanh như vậy.

Chú Trương thật sự đã giúp cậu rất nhiều.

Sau này có thời gian rảnh, cậu phải mời người ta ăn bữa cơm mới được.

Có thể thấy ông cũng rất thích ăn uống. ...

Sau khi chuẩn bị hoàn tất mọi thứ, Lâm Chu ăn bát mì cho no bụng rồi vội vàng chạy tới trước cổng trường tiểu học.

Đối tượng ưa thích kẹo hồ lô đầu tiên mà cậu nghĩ đến là học sinh tiểu học.

Bây giờ mới một giờ rưỡi, đến hai giờ mười lăm các em học sinh mới vào học. Khắp trong ngoài cổng trường, đâu đâu cũng có phụ huynh và học sinh. Bây giờ là thời điểm bày quầy bán hàng thích hợp nhất.

Lâm Chu đi tới, trong tủ kính chất chỉ chít đủ loại kẹo hồ lô. Có táo gai nguyên vị, cả xâu đỏ rực; có loại táo gai khảm thêm mứt táo đỏ thẫm bên trong, cả hai đan xen nhau, lớp nước đường bóng loáng áo bên ngoài, trông vô cùng xinh xắn; có loại mứt táo đen nhánh ẩn mình trong biển đỏ, rất dễ thấy...

Bất luận kẹo hồ lô có kiểu dáng thế nào đều được bọc trong một lớp đường trong suốt, mặt khác là những miếng kẹo phẳng.

Dưới ánh mặt trời, trong tủ kính lóe lên các màu đỏ, vàng, đen... Đủ loại kẹo hồ lô đua nhau tỏa sắc như tỉnh thể băng sáng chói bắt mắt.

Khiến bọn trẻ vô thức chảy nước miếng, nhìn Lâm Chu như thể mất hồn mất vía, trong mắt tràn đầy chờ mong.

Không chỉ bọn trẻ.

Vài phụ huynh đưa con mình đến trường cũng bị những xâu kẹo hồ lô đẹp đẽ chất đống này thu hút.
Bình Luận (0)
Comment