Tuy hệ thống cho phần thưởng không qua loa chút nào.
Nhưng thỉnh thoảng nhiệm vụ hố thì hố thật.
Lần này nó cho phần thưởng lớn như thế này.
Cậu chợt có một linh cảm không tốt về nhiệm vụ tuần sau!
Lâm Chu càng lúc càng có dự cảm chẳng lành.
Quản gia Tôn thấy Lâm Chu đang ăn ngon lành, đột nhiên mặt mày liên tục xoắn xuýt thì bắt đầu ngớ người.
Chuyện này khiến quản gia Tôn rất nghi ngờ liệu có phải thức ăn có vấn đề không.
Sao tự dưng đang ăn ngon lại ngừng thế này?
“Cậu chủ, món ăn có vấn đề gì ạ?”
Nguyên liệu và hoa quả trong biệt thự bọn họ đều được vận chuyển bằng đường hàng không từ trang trại và vườn cây ăn quả của cậu chủ đến đây hàng ngày.
Người trong cao ốc Tử Nguyên thấy máy bay tư nhân của Lâm Chu nên đã đặc biệt thuê phi công và đặt một chỗ đậu ở sân bay. Để yên như vậy cũng lãng phí, không bằng mỗi ngày đi một chuyến, đưa nguyên liệu và hoa quả tươi mới nhất đến cho Lâm Chu. Vậy cũng có chỗ sử dụng.
Đúng lý ra, nguyên liệu do trang trại đưa đến đều được Tiểu Bạch dẫn người đi canh tác hữu cơ, đảm bảo tươi ngon và tốt cho sức khỏe hơn hẳn nguyên liệu bày bán bên ngoài.
Nếu nguyên liệu đã không có vấn đề, chẳng lẽ tay nghề nấu nướng của ông có vấn đề?
Những lúc rảnh rỗi, ông thường tự bỏ tiền đăng ký buổi học riêng với đầu bếp chuyên phụ trách các bữa tiệc cấp quốc gia, một buổi có phí hàng chục ngàn. Nhưng dù tay nghề ông có tiến bộ thì vẫn kém xa tay nghề của cậu chủ.
Xem ra ông vẫn phải học thêm nhiều buổi nữa!
May mà cậu chủ trả lương cao, bằng không học phí chính là một khoản chi tiêu lớn đối với ông.
Nhưng chỉ cần cậu chủ ăn ngon là được.
Quản gia Tôn khẽ nhích lại gần hỏi.
“Cậu chủ, món ăn hôm nay không hợp khẩu vị ạ?”
Nhìn cải thảo luộc, thịt Đông Pha, rau xào và mực xào tỏi trên bàn.
Đấy đều là những món nhìn như đơn giản nhưng lúc nấu tốn rất nhiều công sức.
Không biết món nào không hợp khẩu vị cậu chủ nữa!
Chắc là cải thảo luộc nhỉ? Món này rất khó làm, ông vẫn chưa học kỹ, nước luộc không thể trong vắt như nước sôi, không tài nào sánh bằng cậu chủ ra tay.
“Không phải, cháu đang suy nghĩ chuyện khác.”
Lâm Chu tỉnh táo lại, thấy chú Tôn lo lắng nhìn cậu bèn nhẹ nhàng mỉm cười.
“Món ăn rất ngon, tay nghề của chú tiến bộ vượt bậc rồi. Tỷ lệ nguyên liệu trong món cải thảo luộc chưa ổn lắm, lần sau nấu súp cháu sẽ chỉ chú.”
Lâm Chu biết quản gia Tôn nghiên cứu nấu nướng rất kỹ để làm ra những món ăn ngon.
Ông đi cùng bấy lâu nay, chú Tôn dụng tâm thế nào, cậu luôn cảm nhận được.
Còn có các dì vẫn luôn ở hậu phương chăm lo nhà cửa từng li từng tí.
Cách Lâm Chu dùng để cảm ơn họ chính là tăng lương.
Dù sao cậu cũng không thiếu tiền.
Có thể chăm sóc cậu chu đáo, thoải mái, cậu chi số tiền này vô cùng đáng giá.
“Vâng, cậu chủ.”
Thấy Lâm Chu bắt đầu ăn tiếp.
Chú Tôn lập tức đi vào bếp chuẩn bị hoa quả.
Lâm Chu thích ăn một ít hoa quả sau bữa ăn, ông phải chuẩn bị sẵn.
...
Một bên khác, trước cửa siêu thị Thắng Lợi.
Sau khi ông chủ Lâm đi, dù nhóm khách hàng ở hiện trường lưu luyến không rời cách mấy cũng chỉ đành rời đi.
Khách hàng bản địa thì ai về nhà nấy, tự tìm mẹ mình.
Bên cạnh đó, nhóm khách hàng ruột ở nơi khác khó lắm mới sắp xếp được một chuyến du lịch, nôn nóng vội vã đến xếp hàng mua trà sữa, còn chưa kịp dạo một vòng thành phố Lật.
Có người bắt taxi ven đường để đi vào thành phố hoặc các điểm du lịch.
Người thì về thẳng khách sạn nghỉ ngơi.
Trận địa vốn chật ních người dần trở nên vắng vẻ.
Nhóm công nhân vây xem cũng hài lòng trở về làm việc.
Giám đốc Lý được Giang Từ dẫn vào công trường, bắt đầu kiểm tra.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện về ông chủ Lâm.
Vì giám đốc Lý là khách hàng nên không chỉ uống mỗi cốc trà sữa của ông mà còn được uống cốc do cấp dưới của Giang Từ mua cho.
Chỉ cần ký được hợp đồng này, một cốc trà sữa nhằm nhò gì.
Thế nên một mình giám đốc Lý uống tổng cộng 3 cốc.
Ông không ăn cơm trưa nổi, hiện giờ đang ôm bụng đi dạo trên công trường.
Trên đầu còn đội mũ bảo hộ.
“Aizz, tay nghề của ông chủ Lâm đúng là quá tốt! Chẳng những nấu ăn ngon mà làm trà sữa cũng rất xuất sắc. Đủ loại tổ hợp không ai nghĩ tới lại kết hợp hoàn hảo đến bất ngờ.”
Giám đốc Lý khen ngợi hết lời.
Giang Từ cũng gật đầu, nhưng trước giờ anh chưa từng ăn món ngon do ông chủ Lâm làm lần nào nên không biết tiếp lời thế nào.
Nhưng như thế vừa hay có thể mở ra đề tài nói chuyện với giám đốc Lý.
“Tôi chỉ mới uống trà sữa ông chủ Lâm làm, chưa được ăn mấy món của ông chủ trước đây. Thật đáng tiếc!”
Giang Từ tiếc nuối nói.
Giám đốc Lý cũng thấy hơi tiếc: “Tôi cũng chỉ ăn được một, hai món, vẫn ít hơn so với những người Giang Đông kia.”
Hết chương 871.