Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 872 - Chương 872. [Ting. Nhiệm Vụ Tuần Này Đã Được Cập Nhật!] (2)

Chương 872. [Ting. Nhiệm vụ tuần này đã được cập nhật!] (2)
Chương 872. [Ting. Nhiệm vụ tuần này đã được cập nhật!] (2)

“Thế thì không so nổi rồi! Giang Đông chiếm ưu thế về địa lý, nhà ông chủ Lâm ở ngay Giang Đông mà.”

“Chứ gì nữa.”

“Không biết tuần sau có vận may gặp được ông chủ Lâm này nữa không!”

Thế giới này rộng lớn như thế, tuần nào ông chủ Lâm cũng đổi địa điểm bày quầy bán hàng.

Mỗi tuần đều sẽ có người may mắn gặp được ông chủ Lâm.

Tuần này là bọn họ, tuần sau vẫn chưa biết là ai.

“Đến lúc đó tôi chú ý tin tức trên mạng nhiều một chút, có tin tức gì sẽ báo ngay cho giám đốc Lý.”

Giang Từ rất biết nói những lời êm tai.

Còn chưa ký hợp đồng mà!

Không dỗ dành sao được!

Quả nhiên, giám đốc Lý nghe xong câu này thì cười rất vui.

Sau khi đi dạo một vòng công trường rồi trở lại công ty, hợp đồng đã ký kết thành công.

Giang Từ cực kỳ mừng rỡ.

Hận không thể ủng hộ việc buôn bán của ông chủ Lâm thật rầm rộ để cảm ơn cậu một phen.

Đáng tiếc ông chủ Lâm không cho anh cơ hội này.

...

Kết thúc một ngày.

Đến 12 giờ khuya, Lâm Chu vẫn chưa ngủ, nằm dài trên giường chờ nhiệm vụ mới được cập nhật.

Nói thật, sau khi tỉnh táo lại từ vầng hào quang phần thưởng trâu bò kia, dự cảm chẳng lành của cậu ngày càng mãnh liệt.

Khiến cậu hết sức tò mò về nhiệm vụ tuần sau.

Thậm chí cậu còn cố chống đỡ cơn buồn ngủ để chờ nhiệm vụ cập nhật.

Hệ thống không để Lâm Chu chờ phí công.

Đồng hồ vừa điểm 12 giờ, ngày mới đã đến.

Âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ lập tức vang lên.

[Ting. Nhiệm vụ tuần này đã được cập nhật!]

[Nội dung nhiệm vụ: Đến tháp Hespan, bán 1000 phần đậu phụ thối trong một tuần!]

Lâm Chu vốn đang buồn ngủ rã rời, nhìn thấy địa điểm rõ ràng là một địa danh phương tây thì tỉnh cả ngủ.

Cậu bật dậy từ trên giường, cẩn thận kiểm tra vị trí cụ thể.

Địa điểm nhiệm vụ hiển thị trên bản đồ hệ thống đúng là ở nước ngoài.

Lúc này, dự cảm chẳng lành của cậu đã thành sự thật.

Nhiều người biết nước ngoài rất nguy hiểm.

Là sợ cậu gặp nguy hiểm nên thẳng tay cho cậu ‘tránh né nguy hiểm’ luôn hả?

Hệ thống này quả là tri kỷ mà!

Lâm Chu bất đắc dĩ thở dài.

Nói thật, rất nhiều nơi trong nước cậu còn còn chưa đi tới, địa điểm nhiệm vụ lại cứ thế cho cậu ra tận nước ngoài.

Hơn nữa còn là bán đậu phụ thối.

Nói thật, ngay cả nhiều người trong nước còn không chấp nhận nổi cái mùi thối kia.

Lúc nào đánh giá cũng chia thành hai phe.

Người thích ăn thì khen nó là mỹ vị trên trời, nhân gian khó gặp.

Người không thích ăn thì né xa 300 dặm, trường hợp nặng còn buồn nôn khi ngửi thấy mùi của nó.

Thế nên cậu phải chạy tới tận nước ngoài để bán đậu phụ thối hả?

Hệ thống, mày không bị bệnh đấy chứ!

Thấy cậu sắp ngủ gật nên làm cậu tỉnh hồn luôn đúng không?

Lâm Chu trở tay gửi địa điểm nhiệm vụ cho Hoàng Chính Hạo, để anh đến tháp Hespan chuẩn bị điểm dừng chân cho cậu.

Nội dung nhiệm vụ không quy định phạm vi, nhưng phải bán được 1000 phần đậu phụ thối trong vòng một tuần.

Ở trong nước thì không khó lắm. Nhưng ở nước ngoài thì khó nói.

Lâm Chu rất đau đầu.

Hơn nửa đêm, Hoàng Chính Hạo nhận được tin nhắn cũng cảm thấy tương tự.

Dù anh đã sớm có dự cảm ông chủ thích bày quầy bán hàng khắp nơi, sớm muộn gì cũng có một ngày chạy ra nước ngoài. Nhưng không nghĩ ngày này lại đến đột xuất, không có một chút dự báo nào như vậy!

Ra nước ngoài bày quầy bán hàng, không chỉ cần xin visa mà còn phải có giấy phép bán hàng và nhiều thứ khác.

Nhưng có tiền thì tất cả đều không thành vấn đề.

Ngược lại còn dễ làm hơn trong nước.

Trong nước không phải cứ có tiền là có thể giải quyết mọi chuyện.

“Không thì mua một trang viên để ở được không?”

Hoàng Chính Hạo nhớ trước đó ông chủ Lâm từng nói sống trong biệt thự quá chán, muốn đổi khẩu vị.

Trong nước không thể mua được trang viên nào, ở nước ngoài thì có thể nha.

“Được, anh xem sắp xếp nhé!”

Lâm Chu nghe đến trang viên lập tức cảm thấy hứng thú.

Cúp điện thoại, những chuyện còn lại không cần Lâm Chu quan tâm nữa.

Cậu lại gửi tin nhắn cho nhóm quản gia, bảo họ chuẩn bị sẵn hành lý.

Nhóm quản gia Tôn cũng chưa ngủ.

Từ khi Tiểu Lý đến, trên cơ bản thời gian này chính là lúc bọn họ ăn khuya.

Mọi người tập trung trong phòng bếp, vừa ăn uống vừa xem tin nhắn trong nhóm.

Khi thấy địa điểm tuần này là nước ngoài, mọi người trợn to mắt.

“Đù mía, tuần này ra nước ngoài à!”

“Vậy có phải chúng ta cần xin visa không!?”

Tiểu Lý lớn chừng này còn chưa từng ra nước ngoài lần nào!

Đừng nói Tiểu Lý, các dì cũng chưa xuất ngoại bao giờ.

Ngược lại, quản gia Tôn lại có kinh nghiệm đi nước ngoài.

Là một quản gia làm việc toàn thời gian, biết làm cơm, biết làm vườn, nói được ngoại ngữ là những kỹ năng cần thiết.

Lúc này, ông thấy Lâm Chu hỏi trong nhóm rằng: Mọi người muốn cùng đi nước ngoài với cậu hay về Giang Đông?
Hết chương 872.
Bình Luận (0)
Comment