Mọi người đều nhất trí tỏ ý muốn đi.
Nếu chỉ dựa vào bọn họ, chả biết đến ngày nào tháng nào mới có thể ra nước ngoài thăm thú cho biết đó biết đây.
Nếu đi chơi xa cùng ông chủ, ra khỏi cửa có xe chuyên dụng đưa đón, ra nước ngoài có máy bay riêng, không cần lo lắng vấn đề tiền bạc.
Ngẫm lại thật khiến mọi người chờ mong.
Thế là mọi người đều trả lời chỉ sau vài giây.
“Đi chứ! Tôi có Visa rồi. Nhưng bọn họ cần xin visa, có kịp không?”
Quản gia Tôn trả lời xong, Tiểu Lý vội nịnh nọt.
“Nguyện theo chủ công tây hạ!”
Dì Phương và dì Hứa tương đối thành thật, chỉ trả lời sẽ đi cùng cậu.
Huấn luyện viên ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời bằng meme của Cơm Nắm.
Thấy tất cả mọi người đều muốn đi, Lâm Chu cảm thấy rất tốt. Nếu không cậu sẽ vô cùng cô đơn ở nơi xa lạ, không có lấy một người quen.
Mọi người đi cùng nhau, ít nhất sẽ không sợ cô đơn.
Sau đó, cậu bảo quản gia Tôn thống kê những người chưa có visa, gửi cho Hoàng Chính Hạo, bảo anh cũng xin visa giúp họ.
Hoàng Chính Hạo sẽ xử lý tốt những chuyện này.
Bây giờ, cuối cùng Lâm Chu cũng biết có một đội ngũ chuyên môn tận tâm phục vụ mình là việc nhẹ nhõm cỡ nào.
Quả nhiên có tiền thì cái gì cũng dễ giải quyết.
Đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, có thể ngủ một giấc ngon rồi.
Lâm Chu vừa nằm xuống đã ngủ ngay.
Trước đó, cậu có thể gắng gượng thức cả buổi là vì chưa biết nhiệm vụ, cứ tưởng tượng hết chuyện này đến chuyện khác, càng nghĩ càng tỉnh táo, thế là không ngủ được luôn.
Hiện tại, nhiệm vụ đã được cập nhật, cậu đã biết rõ, không còn gì đáng lo ngại.
Cậu đến thế giới này lâu như vậy, đã rong ruổi qua không ít tỉnh thành, nhưng vẫn chưa đi nước ngoài lần nào, ra ngoài mở mang tầm mắt cũng tốt.
Đã có ‘tránh né nguy hiểm’, cậu không cần phải lo lắng bất an.
Còn gì không yên tâm nữa đâu!
Lâm Chu thả lỏng, chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, tuần mới đã đến.
Mới hôm trước địa điểm ông chủ Lâm bán trà sữa còn đang treo trên hot search.
Hôm nay, hot search: ‘Tuần mới này ông chủ Lâm sẽ bày quầy bán hàng ở đâu’ đã đè lên.
Nhóm khách hàng ruột phát hiện một chuyện.
Một khi ông chủ Lâm ngày càng nổi tiếng, có càng nhiều người biết đến cậu, cơ hội bọn họ tìm thấy ông chủ Lâm cũng sẽ tăng cao.
Ví như tuần trước, tin tức không một ai chú ý tới kia bị cư dân mạng lướt ngang, nhận ra đó là ông chủ Lâm, nhờ thế tin tức lập tức đã được lan rộng.
Sau đó thì mọi người đều biết.
Vậy nên, bắt đầu từ thứ hai này, nhóm khách hàng ruột mua thẳng hot search, cứ thế thu hút sự chú ý của cư dân mạng trong tích tắc.
Hy vọng có thể thông qua cách này tìm ra ông chủ Lâm.
Không biết tuần này ông chủ Lâm sẽ đi nơi nào.
Bên dưới video toàn là các khách hàng đang mừng rỡ như điên, họ vui vẻ vì có thể nghĩ ra cách hay thế này.
“Ha ha ha ha, chỉ cần tuần này ông chủ Lâm đừng chạy đến nơi hoang vu vắng vẻ, chúng ta chắc chắn có thể tìm thấy vị trí của ông chủ Lâm rất nhanh thôi. Ngày nào cũng treo lên hot search, mọi người đều sẽ biết đến ông chủ Lâm!”
“Tôi đã tưởng tượng ra sắc mặt của ông chủ Lâm khi anh ấy ra ngoài bày quầy bán hàng rồi: ‘Không đúng, sao mình đi tới đâu cũng bị nhận ra hết vậy!’ Ha ha ha, cười xỉu!”
“Mọi người nói xem ông chủ Lâm có lên mạng không? Có khi nào anh ấy thấy hot search sẽ yêu cầu người ta gỡ xuống không? Dù sao thì ông chủ Lâm cũng rất giàu, chỉ vài thao tác, chắc chắn hot search sẽ bay màu ngay.”
“Hỡi người anh em lầu trên nói ông chủ Lâm đừng đến nơi hoang vu vắng vẻ kia, xin đừng miệng quạ đen!”
“Nói thật, giờ tôi đang cực kỳ kích động đây! Tiếng tăm của ông chủ Lâm thật sự quá lớn, mặc kệ bày quầy bán hàng ở đâu cũng có thể thu hút một đám người!”
“Ví tiền của tôi đã sẵn sàng từ lâu, ngày nào vị trí ông chủ Lâm bày quầy bán hàng bị lộ, tôi có thể vọt đến ngay. Đáng tiếc cuối tuần trước tôi phải tăng ca, đúng là tức chết tôi mà!”
“...”
Lâm Chu thức dậy, cảm thấy hơi mê mang.
Sau đó, đầu óc cậu nhanh chóng tỉnh táo, sực nhớ tuần này cậu phải đi nước ngoài.
Bên phía Hoàng Chính Hạo vẫn chưa có tin tức.
Cậu cũng không nóng vội.
Một đêm trôi qua, cậu đã nghĩ rõ ràng.
Hiện nay, điều kiện của mọi người đã tốt hơn, rất nhiều người cho con cái ra nước ngoài du học.
Người nước ngoài không thích ăn đậu phụ thối, chẳng phải còn du học sinh à!
Nhớ lại nhóm du học sinh cậu gặp được lúc bày quầy bán hàng ở Bạch Hà trước đây, cậu từng nghe bọn họ phàn nàn đồ ăn khi đi du học không ngon lắm.
Cậu chỉ cần bày quầy bán hàng ở nơi đông người, chắc là vẫn có thể bán được.
Hơn nữa, ở nước ngoài ắt hẳn có cả quần thể du học sinh, tương đương với việc xuất hiện lỗ hổng, thế thì cậu sẽ có được một nhóm khách hàng.
Hết chương 873.