Trong nháy mắt, Lâm Chu đã lên kế hoạch làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ tuần này.
Cậu rời giường đánh răng, rửa mặt, xuống lầu ăn sáng. Dì Phương thì đi thu dọn phòng Lâm Chu, sắp xếp quần áo cậu thường mặc.
Soạn hành lý xong xuôi, tiếp theo chính là chờ tin tức bên phía Hoàng Chính Hạo.
Sau khi thu xếp ổn thỏa mọi việc, mọi người ra sân bay, ngồi máy bay riêng đến đó.
Tốc độ của Hoàng Chính Hạo vô cùng nhanh, chỉ một ngày đã sắp xếp xong trang viên.
Người giúp việc, xe chuyên dụng và hàng loạt thứ cần thiết khác của trang viên đều được đưa đến theo xe chuyên dụng.
Ngoài ra còn có Đại Đông một đường theo đến.
Đại Đông mang theo tơ vương của toàn thể nhân viên trong cao ốc Tử Nguyên đến đưa tài liệu, hy vọng ông chủ không quên mất bọn họ.
Vừa gặp mặt, trò chuyện chính sự xong, Đại Đông lập tức hờn dỗi nhìn Lâm Chu.
“Ông chủ, anh còn nhớ lần trước anh đến cao ốc Tử Nguyên thị sát là lúc nào không?”
Lâm Chu thấy dáng vẻ này của Đại Đông, vô thức run lên.
Sau đó, cậu chột dạ sờ mũi.
“Giao cao ốc cho tổng giám đốc Hoàng quản lý, tôi rất yên tâm. Mọi người đều làm việc cần mẫn, làm gì có chỗ nào cần tôi nhìn đâu!”
Cậu xem đủ tài chính hàng tháng.
Hơn nữa, còn có hệ thống ở đây, nếu có vấn đề, hệ thống sẽ nhắc nhở ngay.
Lâm Chu ngồi mát ăn bát vàng cực kỳ thuận tay.
Đại Đông nhìn Lâm Chu bằng ánh mắt càng thêm hờn dỗi.
Đây là trọng điểm à!
“Ông chủ, mọi người rất nhớ anh!”
Lâm Chu nghe câu này, khóe miệng khẽ giật, nhất thời không phân biệt được mọi người nhớ món cậu làm hay nhớ cậu.
“Thật không? Là nhớ tôi hay nhớ món tôi làm đây?”
Cậu vừa dứt lời, ánh mắt Đại Đông lập tức chột dạ né tránh.
“Gì chứ! Đương nhiên là nhớ anh rồi! Ông chủ, lẽ nào anh nghĩ về chúng tôi như thế đấy à!”
Đại Đông học được kỹ thuật trả đũa chân truyền từ bạn gái.
Đúng vậy, anh đã tìm được bạn gái trong thời gian ông chủ bày quầy bán hàng bên ngoài.
Nói đến thì cũng nhờ phúc của ông chủ, lúc anh và đồng nghiệp ra ngoài ăn, vừa khéo bàn đến việc ông chủ bày quầy bán hàng. Sau đó, cô gái bàn bên tưởng các anh cũng là fan của ông chủ Lâm bèn bước qua chào hỏi rồi ăn cùng họ một bữa, mọi người trò chuyện rất vui. Về sau thì càng ngày càng thân quen, thế là ở bên nhau.
Đúng là tìm bạn gái nhẹ nhàng, dễ dàng ghê!
Lâm Chu không có bạn gái nên không hiểu rõ tại sao một anh chàng trưởng thành đang yên đang lành mà cậu chỉ mới không gặp một khoảng thời gian đã biến thành thế này.
“Được rồi, không đùa nữa. Ông chủ, tổng giám đốc Hoàng bảo tôi lần này ở cùng mọi người, tôi sẽ phụ trách phiên dịch.”
Đại Đông nói xong thì vô cùng chờ mong nhìn Lâm Chu.
Vất vả lắm anh mới giành được cơ hội này.
Nói gì thì nói, vẫn là ông chủ quen thuộc anh nhất, các đồng nghiệp đều không giành lại anh.
Hê hê.
Lâm Chu gật đầu, nếu chỉ một mình cậu ra nước ngoài thì không có phiền não gì về ngôn ngữ.
Nhưng các thành viên trong nhà vẫn cần.
Thế nên, cậu mới đồng ý để Đại Đông ở cùng bọn họ.
Sau đó là vận chuyển hành lý ra sân bay.
Bởi vì chênh lệch múi giờ, lúc nhóm Lâm Chu đến trang viên đã là 7 giờ tối ở nước bạn.
Trang viên đèn đuốc sáng trưng, chờ chủ nhân mới của nó đến.
Điều Lâm Chu quan tâm lại là không biết số đậu nành cậu đã ngâm rồi vận chuyển bằng đường hàng không qua đây có xảy ra vấn đề gì không.
Tất cả dụng cụ, nguyên liệu làm đậu phụ đều được đặt hoàn chỉnh trong phòng bếp.
Lâm Chu xem xong, thấy không có vấn đề gì bèn bảo Tiểu Lý nghỉ ngơi một lát, cậu thì đi xay đậu nành đã ngâm đủ thời gian.
Điều kiện tiên quyết để làm đậu phụ thối là phải có đậu phụ.
Đậu phụ thối thường thấy trên thị trường có màu vàng hoặc màu đen.
Lâm Chu không rõ họ làm ra đậu phụ thối bằng cách nào.
Dựa theo sách dạy nấu ăn do hệ thống cung cấp, tiền đề làm đậu phụ thối chắc chắn là phải có đậu phụ.
Lúc trước cậu từng bán đậu phụ, tất nhiên mọi người đã vô cùng quen thuộc các bước làm đậu phụ.
Tiến hành ngâm đậu vào nước muối có măng mùa đông, nấm hương, rượu koji. Khi ngâm trong dung dịch nước muối, trên bề mặt đậu phụ sẽ sản sinh lông trắng, chuyển sang màu xám tro.
Đậu phụ được chế biến bằng cách ngâm trong nước muối này mới đầu sẽ có mùi khó tả. Nhưng khi chiên lên sẽ từ từ nở ra, chuyển thành màu đen và tỏa mùi thơm.
Nước muối là do Lâm Chu nấu xong ở trong nước rồi mới mang qua.
Mọi người đi chuyến này đều không mang quá nhiều hành lý, ra nước ngoài rồi chuẩn bị sau là được.
Thứ mọi người mang theo nhiều nhất chính là đủ loại nguyên liệu.
Vì không chắc rằng có thể mua những nguyên liệu cậu cần ở nước ngoài không nên chuẩn bị sẵn vẫn tốt hơn.
Bận đến nửa đêm, chờ làm đậu phụ xong và ngâm tất cả vào nước muối.
Hết chương 874.