Mọi người vội đi nghỉ ngơi.
Tuần lễ đã bước sang thứ tư.
Lâm Chu dậy sớm, đi xem đậu phụ thối thế nào rồi.
Từng miếng đậu phụ trắng bóc ngâm một đêm, tiếp xúc với môi trường ấm áp, đã bắt đầu sinh ra lông trắng, chuyển sang màu xám tro.
Có đậu phụ thối rồi thì phải có cả nước sốt.
Đây chính là nước sốt linh hồn!
Nước sốt được phối trộn từ nước tỏi, dầu ớt, dầu vừng,... được đổ lên miếng đậu phụ thối vừa chiên đến chín giòn. Khuấy lên một lát sẽ có thơm nức mũi, là vị ngon hiếm thấy ở nhân gian.
Chỉ là sáng sớm ăn món khẩu vị nặng thế này, hình như hơi... ừmm... nặng mùi quá nhỉ?
Lâm Chu quyết định không ăn thử.
Cậu tin tưởng tay nghề của mình.
Nhưng nhìn dáng vẻ trông mong của nhóm Tiểu Lý theo phía sau cậu, rõ ràng là muốn ăn.
Đúng là đến cả đậu phụ thối cũng không chừa!
Lúc này, đậu phụ thối vẫn chưa chiên, vừa lấy ra, mùi thối kia thật sự thối đến tận mây xanh, e rằng cả trang viên đều có thể ngửi được.
Bọn họ vậy mà còn có thể nuốt nước miếng, âu cũng là người ghê gớm.
“Tôi chừa lại một ít đậu phụ thối và nước sốt cho mọi người, mọi người muốn ăn thì tự chiên đi. Mới sáng sớm, vẫn nên ăn thanh đạm một chút vẫn hơn!”
Lâm Chu nói xong thì đi đến phòng ăn, lập tức trông thấy bữa sáng cực kỳ phong phú bày đầy trên chiếc bàn ăn dài, Trung, Tây đều có đủ.
Trong tiềm thức, phản ứng đầu tiên của Lâm Chu chính là làm sao ăn hết nổi!
Ngay sau đó, cậu lại nhớ ra lần này khá nhiều người, tương đối đủ cho mọi người cùng ăn.
“Cậu chủ, đây là bữa sáng kiểu Tây của người bản xứ, tôi còn chuẩn bị vài món ăn sáng cậu thích nữa.”
Lâm Chu ngồi ở chủ vị, trước mặt có mấy chục món ăn sáng tùy ý cậu lựa chọn.
Cậu quen ăn bữa sáng kiểu Trung hơn.
Lâm Chu cầm một lát bánh mì nướng lên bắt đầu ăn.
Không hổ là đầu bếp do Hoàng Chính Hạo sắp xếp đến, bánh mì nướng rất ngon.
Thơm mùi sữa, còn mềm mại, sau khi nướng lại hơi xốp giòn, mùi vị ổn áp.
Lâm Chu ăn hết lát bánh mì nướng, thấy bụng chưa có cảm giác gì.
Thế là bình thản uống thêm bát cháo thịt gà, nấm hương.
Nhờ cậu hướng dẫn, tay nghề nấu cháo của chú Tôn đã tiến bộ rất nhanh.
Lâm Chu ăn rất sảng khoái.
Có lẽ bánh quẩy và bánh bao cũng là đồ mới làm.
Đều là những món cần tốn thời gian làm.
Lâm Chu nhìn thoáng qua chú Tôn đang ngồi ăn bên trái cậu nói: “Lần sau đừng chuẩn bị bữa sáng tốn thời gian thế này nữa, chú sẽ phải dậy rất sớm. Hôm qua chú còn ngủ muộn như vậy, ngủ được có mấy tiếng đâu?”
Quản gia Tôn biết Lâm Chu đang quan tâm ông.
Ông lập tức cười hiền hòa: “Cậu chủ đừng lo, bột được chuẩn bị sẵn từ tối qua rồi, sáng ra chỉ cần chế biến một chút là được. Không tốn thời gian đâu ạ!”
Lâm Chu gật đầu.
Lại nói đến chuyện bày quầy bán hàng.
“Cháu cảm thấy dường như bán đậu phụ thối vào buổi trưa vẫn hơi sớm. Để xem xế chiều và tối nay bán thế nào đi.”
Nhóm quản gia Tôn gật đầu tỏ ý đã biết.
“Vậy buổi sáng có làm thêm đậu phụ không?”
“Cũng được.”
Vì tuần này bán đậu phụ nên quản gia Tôn sẽ sắp xếp tốt việc ngâm đậu nành mà không cần Lâm Chu nhắc nhở.
Trang viên rất lớn, Lâm Chu ăn xong không có việc gì làm bèn đi dạo với người giúp việc.
Sau khi thỏa mãn sự tò mò, cậu không còn cảm giác gì nữa.
Chẳng qua là một chỗ ở thôi.
Lâm Chu buồn chán dựa vào ghế sofa chơi điện thoại một lúc.
Chờ Tiểu Lý xay đậu nành xong, cậu mới hết nhàm chán, tập trung vào làm đậu phụ.
Sau đó, đậu phụ thối ngâm xong được vớt ra khỏi nước muối, từng miếng được xếp gọn gàng vào thùng.
Tiếp tục cho đậu phụ mới vào ngâm trong nước muối.
Mùi thật sự rất nặng.
Số đậu phụ thối này đều được ngâm trong nhà kính lên men chuyên dụng.
Bằng không mùi quá nặng, mọi người ngửi lâu cũng không chịu nổi.
Chuẩn bị đậu phụ suốt cả buổi sáng.
Lâm Chu ăn xong bữa trưa thì lái xe quầy hàng bán đậu phụ thối mới tinh từ trang viên đến tháp Hespan.
Nhờ có kỹ năng thông thạo tất cả các ngôn ngữ, đương nhiên Lâm Chu nói rất sành sỏi.
Cậu không có quá nhiều cảm xúc đối với hoàn cảnh xa lạ này.
Ngày nay, các thành phố đều hiện đại hóa và phát triển nên trông chẳng khác nhau là bao.
Theo hướng dẫn của bản đồ hệ thống, cậu một đường thẳng tắp đến tận địa điểm nhiệm vụ.
Có thể thấy tòa tháp sắt cao chót vót đứng trong mây từ xa, tuyệt đẹp!
Có rất đông người ở hiện trường.
Mọi người đủ màu da, vây quanh tháp sắt để chụp ảnh và check in.
Lâm Chu đi dạo một vòng tìm địa điểm phù hợp để bày quầy bán hàng.
Sau đó, cậu phát hiện nơi này đông người thật nhưng hình như không có quầy hàng ven đường nha!
...
Sau đó, Lâm Chu không tin tà, lại tìm một vòng dọc bên đường, đúng là không thấy bất kỳ quầy hàng ven đường nào.
Hết chương 875.