Là cậu đến không đúng lúc hay ở nước ngoài có ít hàng quán ven đường thật?
Lâm Chu không hiểu nổi nhưng vẫn phải tìm một khoảng đất trống để dừng lại bày quầy bán hàng.
Chiếc xe quầy hàng không quá lớn, hai thùng đậu phụ thối lớn đặt trên mặt bàn, còn có các loại gia vị và hộp đựng mang về.
Bên cạnh là nồi chiên.
Tất cả đều là đồ làm bếp mới tinh tươm.
Lâm Chu chậm rãi bày biện xe quầy hàng theo tiết tấu của mình.
Chờ đến lúc dọn xong mọi thứ, Lâm Chu nhóm lửa, bắt đầu đổ dầu vào chảo.
Nhiệt độ dầu trong chảo dần tăng cao, Lâm Chu thấy có vẻ những người qua đường đều không để ý tới cậu.
Cậu lập tức cảm thấy hơi khó chịu.
Cậu đã quen mỗi lúc vừa lộ mặt bày quầy bán hàng trong nước sẽ được mọi người nhận ra ngay.
Ra nước ngoài, cậu công khai đi dạo ngoài đường cũng không ai chú ý cậu. Đúng là lâu lắm rồi cậu không trải nghiệm cảm giác này.
Lâm Chu bỗng cảm thấy như thể cậu phải gây dựng sự nghiệp lại từ đầu.
Nhưng cậu tin việc kín tiếng này chỉ là tạm thời.
Chỉ cần bây giờ cậu mở thùng giữ tươi đậu phụ thối ra, cậu sẽ biến thành tâm điểm của đám đông.
Hương vị của đậu phụ thối cậu làm chấn động cỡ nào, cậu là người rõ nhất.
Nội dung nhiệm vụ cần bán 1000 phần đậu phụ thối.
Hôm nay đã là thứ tư.
Nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ, mỗi ngày tiếp theo đều phải bán 200 phần.
Ỏ, tính vậy cũng không nhiều lắm!
Lâm Chu cảm thấy dầu đã đủ nóng, chuẩn bị sẵn tâm lý, hít một hơi thật sâu rồi mở nắp thùng giữ nhiệt đậu phụ thối ra.
Trong chớp mắt, mùi thối nồng nặc nhanh chóng lan từ xe quầy hàng ra khắp xung quanh tháp.
Nhóm khách du lịch vốn đang chụp ảnh êm đẹp bỗng chốc bị ‘mùi hương’ này càn quét đến cau chặt mày.
Vô thức che kín miệng mũi.
Thối, thật sự thối quá trời!
Nên diễn tả mùi thối này thế nào nhỉ?
Nó ập đến nhanh chóng và dữ dội, hương vị cực kỳ kích thích, phê tới nóc, làm đầu óc người ta tỉnh táo trong tích tắc.
Người đi đột nhiên ngửi được hương vị đều vội vã bịt chặt mũi, nhìn quanh.
“Thối quá đi, mùi gì vậy?”
“Trời đất, có ai ị ở ven đường hả? Sao thối dữ vậy?”
“Chuyện gì đây, mùi thối từ đâu tới thế này? Có khí độc gì bị rò rỉ à?”
“Đi mau đi mau, thối dữ thần! Không biết có độc không nữa.”
“...”
Phút chốc, lượng người ở gần tháp sắt giảm dần.
Có người bị mùi thối hun cho chạy lẹ.
Cũng có người che mũi tìm đến đầu nguồn mùi thối.
Lâm Chu đeo rất nhiều lớp khẩu trang.
Để thu hút khách hàng, đầu tiên cậu định chiên một phần đậu phụ thối nhằm hấp dẫn người qua đường.
Xem có thể buôn bán được không.
Nếu mùi thơm có thể hấp dẫn khách hàng, biết đâu mùi thối cũng có thể thì sao!
Cậu chưa có khách hàng ở nước ngoài, chỉ có thể tự nghĩ cách phát triển!
Sau đó, Lâm Chu ngước mắt lên, nhìn thấy trước mặt hình thành một vòng trống không.
Sau khi người nước ngoài ngửi thấy mùi, ai cũng che mũi né xa cậu, giải tán bốn phía, những ánh mắt hoảng sợ đổ dồn vào cậu.
Lâm Chu không ngờ lực sát thương của đậu phụ thối lớn đến thế, vừa ngẩng đầu đã thấy mọi người không chờ kịp xách dép chạy tám hướng. Đúng là làm cậu cảm thấy xấu hổ.
Cậu vốn tưởng mình đã bày quầy bán hàng lâu như vậy, đã luyện ra da mặt dày, nào ngờ là cậu nghĩ nhiều rồi.
Lúc gặp phải tình huống xấu hổ, cậu vẫn cảm thấy lúng túng.
Chẳng hạn như lúc này.
Lâm Chu nhìn người xung quanh tránh không kịp, còn chỉ trỏ cậu thì rất khó xử.
Đang chần chừ, cậu chợt thấy một chàng trai vẻ mặt kích động, nước mắt lưng tròng chạy về phía cậu.
Cậu ta còn vừa chạy vừa hít hà, biểu cảm hưởng thụ lẫn phấn khích của cậu ta lập tức thu hút sự chú ý của Lâm Chu và mọi người xung quanh.
Dáng vẻ cậu ta rất bắt mắt, khiến người ta không nhịn được nhìn về phía cậu ta.
Ai cũng muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
“Thối quá, thối quá, chính là cái mùi này!”
“Là đậu phụ thối phải không? Chắc là đậu phụ thối nhỉ!”
Chàng trai có vẻ điên cuồng, hít lấy hít để, càng đến gần xe quầy hàng, mùi vị càng nồng hơn.
Mùi thối của đậu phụ thối bị che lấp dưới mùi thơm dầu chiên cũng dần dần lộ rõ.
Thơm tới nỗi chàng trai không kìm được híp mắt lại, hưởng thụ hít sâu một hơi.
Đã bao lâu cậu ta không ngửi được mùi thơm dụ người này rồi?
Hình như cậu ta đã không được ăn kể từ khi xuất ngoại đến giờ!
Du học 2 năm, cậu ta sụt hẳn 10 cân.
Có trời mới biết cậu ta đã phải trải qua những ngày này kiểu gì.
Chàng trai lảo đảo đi đến trước mặt Lâm Chu, run tay chỉ vào miếng đậu phụ màu đen nổi lềnh bềnh trong chảo dầu chiên, kiên trì nhìn Lâm Chu hỏi: “Ông chủ, đây là đậu phụ thối đúng không?”
Ánh mắt kia cứ như chỉ cần Lâm Chu nói ra đáp án phủ định, cậu ta sẽ khóc bù lu bù loa ngay và luôn.
Hết chương 876.