Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 881 - Chương 881. Cậu Ăn Đậu Phụ Thối Như Cơm Vậy À? (1)

Chương 881. Cậu ăn đậu phụ thối như cơm vậy à? (1)
Chương 881. Cậu ăn đậu phụ thối như cơm vậy à? (1)

Người đàn ông ngoại quốc chưa ăn hết một phần đậu phụ thối, Lâm Chu đã thu hút người khách hàng nước ngoài thứ hai.

Lâm Chu cảm thấy những người nước ngoài chưa từng tiếp xúc với đậu phụ thối, trong tình trạng bị sốc mùi như vậy mà vẫn dám nếm thử thì đều là người thích khiêu chiến và dũng cảm.

Nhìn những khách hàng dám thử, Lâm Chu cười híp mắt chiên đậu phụ thối.

Đậu phụ thối này có hơi thối, nhưng đây là mùi lên men mà!

Không lên men thì sao có thể trở nên ngon miệng chứ!

“Đậu phụ thối, mời thưởng thức!”

Lâm Chu muốn mang hương vị thơm ngon của đậu phụ thối ra nước ngoài, cho nên cậu tiếp đãi khách hàng nồng nhiệt giống như bà ngoại sói.

Cao Tiễn Ngư bên cạnh vẫn đang ăn.

Hoàn toàn không thể dừng lại được.

Lâm Chu làm một phần, cậu ta ăn một phần.

“Chắc chắn ăn được à?”

Khách hàng nước ngoài mới đến, nhìn người đồng hương đã ăn hết một phần đậu phụ thối, anh ta nín thở hỏi nhỏ.

Đối với Lâm Chu và Cao Tiễn Ngư rõ ràng không phải người nước bọn họ, người đàn ông nước ngoài cảm thấy khẩu vị của người các nước vẫn có sự khác biệt.

Vẫn là khẩu vị của người cùng nước giống nhau hơn chút.

Người đàn ông nước ngoài mặt đỏ bừng vì cay, sau khi nghe câu hỏi của người khách cùng nước, anh ta nghiêm túc gật đầu.

“Phớt lờ mùi hôi anh ngửi thấy thì ngon tuyệt cú mèo.”

Lúc anh ta ăn vẫn luôn dùng tay bịt mũi.

Cảm giác không ngửi thấy mùi, lại càng cảm nhận được vị ngon.

“Học theo tôi này, đầu tiên nín thở nhấc một miếng đậu phụ lên, sau đó dùng tay bịt mũi lại rồi cho vào miệng, thưởng thức hương vị thơm ngon.”

Lâm Chu và Cao Tiễn Ngư đứng bên cạnh, nhìn hai người đàn ông nước ngoài này, học theo có hiệu quả không, một tay bịt mũi, một tay ăn.

Đúng là xem trò cười thì phải xem người Tây diễn.

Chỉ ăn đậu phụ thối thôi mà, sao lại tốn nhiều công sức như vậy chứ?

Cao Tiễn Ngư nhếch mép, có thời gian này, hai người đàn ông nước ngoài này ăn một miếng đậu phụ thối, thì cậu ta đã ăn hết một phần rồi.

“Ông chủ, như vậy quá lãng phí rồi, anh cứ làm mấy phần bỏ vào bát cho tôi là được, một phần làm bẩn một cái bát, tôi cũng không ăn hết gia vị, còn không bằng bỏ chung một bát.”

Lâm Chu không bận tâm, dù sao cũng làm như nhau, chuyện không quan trọng, khách hàng nói thế nào thì cậu làm theo vậy.

Đối với tính tiết kiệm của người Trung Quốc, vậy thì đúng là mặc kệ già trẻ lớn bé đều có thói quen này.

Những món ăn ngon thì một chút nước chấm cũng không nỡ lãng phí.

Hận không thể ăn hết đậu phụ rồi vét sạch cả rau thơm, nước gia vị vào miệng.

Bát giấy dùng một lần, Lâm Chu thấy đựng hai phần là vừa đủ.

Nếu nhiều hơn nữa, nước gia vị sẽ không ngấm đều.

“Anh ăn đậu phụ thối như cơm vậy à?”

Lâm Chu đếm thử, người này đã ăn đến hai mươi mấy phần rồi, tiền bạc là chuyện thứ yếu.

Nhưng món ngon nào cũng không thể ăn quá nhiều, vẫn nên biết đạo lý hăng quá hoá dở.

Lỡ như cậu ta ăn đến mức ngộ thực thì phải làm sao.

Ở nơi xứ người, là người cùng nước với mình, Lâm Chu vẫn hơi lo lắng.

“Thích ăn thì ngày mai có thể quay lại đây, tôi bán ở đây cả tuần này mà.”

“Ôi dào, chỉ có mấy miếng đậu phụ thôi mà, có gì đâu.”

Cao Tiễn Ngư xoa bụng mình, cậu ta không ăn trưa, ăn chút đậu phụ này chẳng no chút nào.

“Tôi cảm thấy mình vẫn có thể ăn thêm.”

Nhìn Cao Tiễn Ngư tỏ vẻ ăn chưa no, ôm khư khư đậu phụ thối không muốn buông tay, Lâm Chu thở dài bất lực.

“Vậy được, đừng gắng quá.”

Lâm Chu và Cao Tiễn Ngư nói chuyện bằng tiếng Trung, hai người nước ngoài này cũng nghe không hiểu.

Chỉ cảm thấy đậu phụ thối ngon, sau khi ăn xong thật sự rất “lên đầu”.

Bọn họ chưa từng ăn món nào vừa thối vừa thơm như vậy, một khi đã nếm thử thì không thể dừng lại được.

Sau đó không chỉ có một mình Cao Tiễn Ngư xếp hàng chờ đợi chiên đậu phụ thối trước quầy hàng của Lâm Chu.

Ba người xếp hàng, ăn hết miếng đậu phụ thối này đến miếng đậu phụ thối khác.

Chảo dầu trên quầy hàng của Lâm Chu không ngừng nghỉ, cậu chiên hết mẻ đậu phụ thối này đến mẻ đậu phụ thối khác.

Mùi hôi mãi cũng không tan.

Những người bị mùi hôi thu hút, tìm đến nguồn gốc của mùi hôi, liếc mắt đã thấy ba người xếp hàng đang ăn một cách ngon lành, biểu cảm của bọn họ vô cùng phong phú.

“Bọn họ đang ăn gì vậy? Thối quá!”

“Có thể ăn được không? Là cuộc thi hành hạ người khác gì đó à?”

“Ba người đang thi xem ai ăn nhiều hơn hả?”

“Thối thế này, rốt cuộc khó ăn đến mức nào chứ?”

“Thắng rồi có giải thưởng gì không? Nếu cho tôi 1 vạn đô la, tôi cũng sẵn sàng ăn thử món thối như thế này.”

“Sao có thể chứ, tôi không thấy có máy quay nào cả, chắc không phải thi đấu gì đó đâu.”

“...”

Dù là trong hay ngoài nước, không chỉ con người thích xem náo nhiệt mà động vật cũng vậy.
Hết chương 881.
Bình Luận (0)
Comment