Chú chó đi theo chủ xem náo nhiệt, ngửi thấy mùi thối của đậu phụ thối, ánh mắt đầy thèm thuồng.
Nó nhìn chằm chằm vào xe bán thức ăn chảy nước dãi.
Nếu không có dây xích, chắc nó đã chạy đến trước xe bán thức ăn rồi.
Ý nghĩ của chú chó quá rõ ràng, dù bị chủ kéo lại thì nó vẫn cố gắng tiến về phía xe bán thức ăn.
Chủ nhân dắt nó cũng hơi vất vả.
“Charlie, ngoan ngoãn nào.”
Charlie không nghe, còn quay lại sủa vào chủ nhân, tỏ vẻ muốn đến đó.
Chủ nhân không còn cách nào khác, một khi chó bướng lên thì sức mạnh cũng khá lớn.
Chỉ có thể đi theo hướng nó muốn, đến trước xe bán thức ăn của Lâm Chu.
Nhìn vẻ mặt thèm thuồng của chú chó, khuôn mặt chủ nhân đen xì.
Thối như vậy, nếu ăn rồi mang mùi về nhà thì chẳng phải cả nhà sẽ hôi thối à.
Không được, không được.
“NO, NO, không được, Charlie, chúng ta về nhà!”
Chủ nhân thấy Charlie thực sự muốn ăn thì vội vàng muốn kéo dây xích rời đi.
Anh ta cũng không nghĩ thử, chú chó khó khăn lắm mới đến được gần nguồn mùi hôi hấp dẫn, sao nó nỡ rời đi được.
Quan trọng là chú chó còn biết mượn lực.
Cơ thể bị kéo đến mức lơ lửng, hai chân trước bám chặt vào xe bán thức ăn của Lâm Chu.
Khóe miệng Lâm Chu giật giật, nhất thời không biết có nên mở lời khuyên can hay không.
Nhìn thấy lại có thêm một màn kịch hay, Cao Tiễn Ngư bật cười, miệng ngậm đậu phụ thối, còn đưa bát ra trước mặt con chó để trêu nó.
Đậu phụ thối đặt bên trái, đầu chú chó cũng vặn sang trái, nó hít sâu một hơi, há miệng thè lưỡi, nước dãi bắt đầu nhỏ xuống.
Cao Tiễn Ngư thấy buồn cười, lại dịch đậu phụ thối sang bên phải, đầu chú chó cũng chuyển động theo, chọc cậu ta cười vui vẻ.
Lâm Chu: “...”
Người này trông có vẻ khá nghịch ngợm.
Lâm Chu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy chủ nhân của chú chó dùng hết sức cũng không kéo được nó, chú chó vẫn đứng im tại chỗ. Cậu nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt rất chi là khó tả.
Cái thứ không tiền đồ này là chó của anh?
Chủ nhân nhắm mắt, cảm thấy rất mất mặt.
Người vây xem xung quanh còn rất nhiều.
Bộ dạng thèm thuồng của con chó chết tiệt này như kiểu chưa từng ăn được món ngon, điều này kêu anh làm sao!
“Charlie!”
Charlie xem như không nghe thấy, ánh mắt đảo quanh theo đậu phụ thối, hoàn toàn bỏ qua chủ nhân phía sau.
Thấy Cao Tiễn Ngư chọc đến nghiện, Lâm Chu ho khan hai tiếng, kêu cậu ta chú ý biểu cảm chủ nhân chú chó.
Cao Tiễn Ngư phản ứng lại, xấu hổ cười với chủ nhân chú chó.
Hai, ba miếng đã ăn xong đậu phụ thối trong bát, sau đó làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chú chó nhìn cậu ta ăn xong đậu phụ thối, biểu cảm vô cùng khiếp sợ.
Chân trước còn đẩy xe bán hàng, nức nở quay đầu lại nhìn về phía chủ nhân của nó, ánh mắt biểu cảm thật sự rất tuyệt.
Cực kỳ tội nghiệp, có cảm giác ở bên ngoài bị ức hiếp, về nhà tìm chủ nhân làm chỗ dựa.
Ai chống đỡ nổi chứ!
Chủ nhân chú chó hiển nhiên không được.
Nhận mệnh thở dài, đi đến trước mặt chú chó.
Càng nhích lại, mùi thối càng nồng đậm, hun đến chủ nhân chú chó theo bản năng ngừng thở, nhưng vừa mở miệng nói chuyện, không thể hoàn toàn che chắn mùi vị này.
Nhất thời bị hun đến choáng váng, có cảm giác trước mắt tối sầm.
Anh nhìn hai người bên cạnh bịt mũi ăn món thối này hoàn toàn không giống thứ có thể ăn, sau đó nhìn dáng vẻ chó nhà mình thèm chảy nước miếng, thật không biết hình dung như thế nào.
“Xin chào, chó có thể ăn cái này không?”
Hiện tại Lâm Chu cũng là người nuôi chó, đối với món nào chó có thể ăn và không thể ăn, cậu cũng biết đại khái.
“Nếu không bỏ gia vị, có thể thử mấy viên, không thể ăn nhiều.”
Không có rào cản ngôn ngữ, Lâm Chu rất nhanh đã bán ra một phần đậu phụ thối không thêm gia vị.
Chủ nhân chú chó bưng đậu phụ thối, ngồi chồm hổm xuống, xiên một viên đậu phụ thối đút cho chó.
Một viên đậu phụ thối vào bụng, chú chó cũng không bình tĩnh nữa.
Kích động kêu hai tiếng, cái đuôi lắc lư, vừa nhìn là biết cực kỳ thích mùi vị này.
Chủ nhân chú chó chịu đựng mùi thối đút hết năm miếng đậu phụ thối, lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này có thể đi rồi chứ!
Mùi vị này thật sự rất thối, hun anh ta hơi choáng đầu.
Có trời mới biết bình thường anh ta đều thích ăn món thanh đạm, cho tới bây giờ chưa từng ngửi món ăn thối như vậy, thật sự mở rộng tầm mắt.
Không hổ là Hoa quốc, cái gì cũng có.
“Đi thôi, Charlie!”
Chủ nhân đứng dậy kêu chú chó chuẩn bị đi.
Sau đó liền thấy chú chó quay đầu lại bấu vào xe bán hàng, kêu gâu gâu gâu.
Chủ nhân: ???
Không phải ăn rồi hả!
Sao còn kéo không đi chứ!
“Chúng ta nên về nhà thôi!”
“Gâu gâu!”
Chủ nhân một câu, chó một câu, trong nhất thời trao đổi khá hài hòa.
Lâm Chu nhìn cũng nhớ chó con nhà mình.
Hết chương 882.