Lâm Chu thuần thục trấn an mọi người.
Có kinh nghiệm chính là khác biệt.
“Mấy giờ vậy ông chủ, tôi đến sớm chờ anh.”
Lâm Chu suy nghĩ một chút, chốt thời gian ba giờ chiều.
Giờ này buôn bán tốt, vừa vặn là thời gian buổi trà chiều.
“Ok ok ông chủ, ngày mai anh nhất định phải tới đó, tôi chờ anh!”
Lâm Chu gật đầu, lập tức dọn quầy đi mất.
Để lại một đám khách hàng đỡ bụng.
Hiếm khi ăn được đậu phụ thối một lần, mọi người căn bản không khống chế được bản thân. Ai nấy ăn đến bụng tròn vo.
Nhìn bóng dáng ông chủ rời đi, rơi vào trong cảm khái vô hạn.
“Nào nào nào, gặp nhau chính là duyên phận, đều ở nước ngoài, mọi người lưu phương thức liên hệ, cũng có thể chăm lo cho nhau.”
Cao Tiễn Ngư là người đầu tiên đến, ăn đến cuối cùng vẫn còn ở đây, có thể thấy túi tiền của cậu ta phồng to như cái bụng.
Lúc này đang mở rộng nhân mạch.
Ở nước ngoài nhiều bạn bè nhiều đường, lỡ như hữu dụng thì sao, đúng không.
Những người còn lại cũng nghĩ như vậy.
Vì thế trong nháy mắt những người này đã thêm bạn tốt, còn tổ chức một nhóm chat.
“Ngày mai mọi người vẫn đến ăn đậu phụ thối chứ? Đến lúc đó nếu dẫn nhiều người thì nói một chút trong nhóm, tôi đến trước chờ, không thích xếp hàng.”
“Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy.”
“Chắc tôi sẽ dẫn bạn thân đến, chờ tôi trở về hỏi thử, xem bao nhiêu người rảnh, đến lúc đó nói với các anh trong nhóm.”
“Được.”
“...”
Mọi người trò chuyện một lát, liền tự giải tán.
Cao Tiễn Ngư ôm bụng trở về ký túc xá, liền nhìn thấy bạn cùng phòng không biết đã trở về từ lúc nào.
“Ủa, mày về hồi nào thế, tao còn tưởng là hai ngày nữa mày mới về.”
Cậu ta vừa nói, mùi đậu phụ thối nồng đậm trên người nhẹ nhàng tản ra.
“Mày ở sau lưng tao ăn món ngon gì?”
Bạn cùng phòng ngửi được mùi vị này, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, đứng lên từng bước bước đến gần Cao Tiễn Ngư.
Lúc này Cao Tiễn Ngư mới nhớ tới hình như bản thân ăn đậu phụ thối không nói với cậu ta.
Đều là người Hoa quốc, không cần nghĩ cũng biết mọi người đều nhớ nhung đậu phụ thối như nhau.
Cao Tiễn Ngư theo bản năng phủ nhận chuyện bản thân ăn đậu phụ thối.
“Hả? Đâu có ăn gì đâu?”
Bạn cùng phòng ngửi thấy mùi vị này cảm thấy cực kỳ quen thuộc.
Mùi vị nồng như thế, còn có thể mang về, khẳng định không phải món ăn nước ngoài, hơi giống món ăn Hoa quốc.
Cao Tiễn Ngư vừa không chú ý, miệng đã bị bạn cùng phòng mở ra.
Trong nháy mắt choáng váng cả người.
Trong lòng không ngừng lặp lại đm đm.
Thật sự là không thể ngờ được còn có hành động này.
“Mùi vị này! Đậu phụ thối! Được lắm, mày ở sau lưng tao ăn đậu phụ thối, còn là anh em tốt không hả? Mày lại lén lút ăn đậu phụ thối sau lưng tao!”
Vốn cách khá xa mùi vị còn ngửi không rõ ràng lắm.
Giờ vừa đến gần, mùi vị trên người Cao Tiễn Ngư thật sự không giấu được.
Mùi thối của đậu phụ thối, mùi nước tỏi ớt để chấm, mùi vị nồng đậm vừa mở miệng là có thể ngửi được.
Kêu người ta muốn xem nhẹ cũng không xem nhẹ được.
Cao Tiễn Ngư không ngờ cậu ta còn có hành động này.
Đầu tiên là chột dạ, lại nghĩ đến cậu ta lại không biết đối phương trở về, cái này không thể trách cậu được!
“Rõ ràng là mày về sớm lại không nói với tao, bằng không tao nhất định dẫn mày đi, đúng không!?”
Bạn cùng phòng nhìn Cao Tiễn Ngư ăn đậu phụ thối giống như trở nên thông minh hơn, ánh mắt nhíu lại.
Thằng nhóc này không thành thật gì cả!
“Nói mau, ăn ở đâu? Bây giờ còn không?”
Giờ không phải lúc chú ý những chuyện khác, phải hỏi rõ ràng đậu phụ thối ở đâu trước mới là trọng điểm.
“Ở chỗ tháp Hespan, hôm nay thì hết rồi, chiều ngày mai chúng ta cùng đi.”
“Gì? Chỗ tháp Hespan có bán đậu phụ thối á? Sao tao không biết?”
“Chắc là mới đến bày quầy hàng đó, ông chủ là người Hoa quốc, tay nghề cực kỳ tốt!”
Cao Tiễn Ngư nói còn chưa đủ đã, bắt đầu miêu tả mùi vị của đậu phụ thối. Khiến bạn cùng phòng thèm không chịu nổi.
Vốn cậu ta không ăn được, không ai nhắc còn đỡ. Kết quả người này cứ nói mãi ở trước mặt, cậu ta cũng rất đau khổ.
“Ngừng!”
“Tao biết đậu phụ thối rất ngon, mày đừng nói nữa, nói nữa tao đói sẽ gặm người đó!”
Nhất là trên người của thằng nhóc này còn có mùi vị đậu phụ thối.
Chết tiệt mà.
...
Ngày hôm sau, sáng sớm Lâm Chu thức dậy, trong rừng cây trang viên hít thở không khí tươi mới.
Trang viên ở nước ngoài rộng lớn, rừng cây dòng suối nhỏ đều có, hoàn cảnh cực kỳ tốt.
Kỹ thuật làm vườn của chú Tôn cũng có đất dụng võ.
Cơm Nắm cũng vui mừng nhảy cẫng lên.
Nó không cần buộc dây thừng, chạy nhảy khắp nơi.
Nơi này không nuôi ngựa cũng lãng phí.
Lâm Chu tản bộ xong trở về dự định kêu chú Tôn đi mua ngựa.
Không thể lãng phí nơi này, đất trống bãi cỏ ngựa chạy chắc sẽ rất thú vị.
Hết chương 885.