Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 886 - Chương 886. Thằng Nhóc Này Không Thành Thật Gì Cả! (1)

Chương 886. Thằng nhóc này không thành thật gì cả! (1)
Chương 886. Thằng nhóc này không thành thật gì cả! (1)

Về đến nhà ăn, chú Tôn đã chuẩn bị xong bữa sáng, vẫn là đồ ăn Trung Quốc.

Cơm Tây ít chủng loại, nhiều nhất là làm đẹp đặt lên bàn. Chủ yếu món chính vẫn là đồ ăn Trung Quốc.

Hôm nay chú Tôn chuẩn bị bữa sáng kiểu Quảng Đông, bánh cuốn, bánh bao tôm gì đó đều có, bày đầy một bàn, mọi người ngồi cùng nhau chậm rãi ăn.

“Ông chủ, hôm nay vẫn là buổi chiều cậu đi bày quầy hàng à?”

Lâm Chu ăn cháo gật đầu: “Hai giờ đi.”

“Không ngờ người nước ngoài cũng thích ăn đậu phụ thối ha, dì thấy cháu đã bán hết toàn bộ đậu phụ thối của ngày hôm qua rồi.”

Lúc dì Phương thu dọn xe bán hàng đã phát hiện.

Tay nghề này của cậu chủ, cho dù buôn bán ở đâu đều rất tốt.

Chỉ là không ngờ người nước ngoài cũng thích ăn đậu phụ thối.

“Không phải đâu ạ, ngày hôm qua chỉ có hai khách hàng là người nước ngoài, còn lại đều là người Hoa quốc.”

“Suýt chút nữa dì quên mất ở nước ngoài cũng có rất nhiều người nước mình.”

“Tính ra dì nhớ tới video trước đó từng lướt trúng, nói trên toàn thế giới là một thành phố Hoa quốc khổng lồ, cho dù ở bất kỳ ngóc ngách nào đều có thể nhìn thấy người của nước chúng ta.”

Lâm Chu đồng tình gật đầu, hình như là như vậy.

Cậu bán đậu phụ thối, người Hoa kiều ngửi được mùi tìm đến, còn khá đông.

Có thể thấy người Hoa kiều ở nước ngoài không ít.

“Vậy có cần tôi hỗ trợ không?”

Tiểu Lý vừa tới nước ngoài nên vẫn khá tò mò về nước ngoài.

Ánh mắt sáng rực dáng vẻ muốn ra ngoài chơi, làm sao Lâm Chu không nhìn ra.

“Không cần, anh muốn ra ngoài thì có thể đi cùng Đại Đông.”

Lần này Đại Đông cùng đến với vai trò phiên dịch, mỗi ngày có thể ăn được món ngon mà Lâm Chu làm, sự việc chuyển đến công ty.

Các đồng nghiệp đều hâm mộ không thôi.

Haiz, có người đã lấy được chứng chỉ đầu bếp, vốn định xoa tay cố gắng biểu hiện trước mặt ông chủ một chút.

Kết quả sau đó phát hiện ông chủ vốn không coi trọng cao ốc Tử Nguyên, căn bản còn chẳng đến cao ốc, mọi người đoán chắc cao ốc Tử Nguyên chỉ là một tòa nhỏ trong phần lớn sản nghiệp của ông chủ thôi, không đáng để nhắc tới.

Cho nên mọi người muốn trở thành sai vặt của ông chủ, cũng không có cách lên được vị trí đó.

Chỉ có thể nhìn Đại Đông may mắn, lộ mặt ở trước mặt ông chủ trước một bước, ăn uống sung túc.

“Giám đốc Hoàng, gần đây có công việc gì cần ra nước ngoài không? Tôi có thể đi công tác.”

Biết ông chủ Lâm ở nước ngoài, tâm tư của mọi người cũng bay tới nước ngoài.

Giám đốc Hoàng yên lặng nhìn những công nhân muốn đi công tác.

Nào cần nhân viên đi công tác, trước kia khách hàng nhiều, cần thường xuyên đi công tác.

Hiện tại cả đoàn đội bọn họ đều phục vụ cho một mình ông chủ Lâm, hằng ngày trừ thu tiền thuê và giúp ông chủ xử lý sản nghiệp trên danh nghĩa, hình như cũng không cần giúp đỡ gì.

Mọi người trở về tay không, chỉ có thể mở app gọi đậu phụ thối, đợi shipper tới.

Nhìn ảnh chụp đậu phụ thối mà Đại Đông đăng trong nhóm hoàn toàn khác biệt, mọi người thật sự sụp đổ.

“Nhìn không ngon bằng ông chủ Lâm làm, hu hu hu.”

“Mọi người nghĩ xem có cách gì có thể ăn được đậu phụ thối không?”

“Thu mua Đại Đông, kêu anh ta gửi cho chúng ta một chút?”

“Cách này được đó, nhắn tin cho anh ta.”

Vì thế Đại Đông ở nước ngoài đã nhận được tin nhắn mà các đồng nghiệp gửi tới còn có một loạt chỗ tốt.

Tục ngữ nói rất hay, có tiền có thể sai khiến quỷ ma.

Cho nên ở trước mặt lợi ích khổng lồ, Đại Đông hổ thẹn đồng ý.

Cùng lắm thì giảm bớt phần đậu phụ thối của anh ký gửi về.

Trước khi ông chủ bày quầy sẽ chừa đậu phụ thối cho bọn họ.

Chỉ sợ là đậu phụ thối của anh không rơi được vào trong miệng mình.

Anh ta quay đầu đóng gói xong, mang trở về cùng với máy bay vận chuyển nguyên liệu rồi kêu các đồng nghiệp đến sân bay lấy là được.

...

Còn chưa tới hai giờ chiều.

Mấy khách hàng ăn đậu phụ thối ngày hôm qua cũng đã đến trước tháp Hespan chờ.

Một đám người tốp năm tốp ba ngồi xổm ven đường, trông không giống như đến du lịch cũng không giống đến check in, nếu không phải ăn mặc ổn áp thì rất giống ăn xin.

Một đám ngồi xổm ở đó, chân cũng không an phận, cứ rung mãi.

“Lúc thống kê cũng không nghe nói có nhiều người đến như thế!”

“Không phải đến cùng với tôi, có lẽ là nhìn thấy tôi đăng trên vòng bạn bè, biết địa điểm.”

“Nói đến chuyện này tôi cũng đăng trên vòng bạn bè, hiện tại có lẽ du học sinh trong vòng đều nhìn thấy.”

“Vậy chẳng phải là nói một hồi còn có người đến à?”

Cao Tiễn Ngư nghe nói như thế khẽ nhíu mày, cậu ta quá biết các du học sinh trải qua cuộc sống như thế nào ở nước ngoài.

Nếu biết có đậu phụ thối, ai có thể từ chối chứ!

Đến lúc đó khẳng định đều đến nếm thử.

Mấy người này ngay cả ở đâu mở nhà hàng cũng lấy được tin tức, sau đó xếp hàng đi ăn.
Hết chương 886.
Bình Luận (0)
Comment