Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 888 - Chương 888. Mùi Vị Này Thật Dễ Chịu!

Chương 888. Mùi vị này thật dễ chịu!
Chương 888. Mùi vị này thật dễ chịu!

Sau khi Lâm Chu điều chỉnh xong độ lửa bèn dùng kẹp gắp từng miếng đậu phụ thối vào trong chảo dầu.

Mặt dầu vốn tĩnh lặng, nhất thời nổi bọt dữ dội, xèo xèo dâng lên lại vỡ ra biến mất, cứ lặp lại như vậy.

Thẳng đến khi đậu phụ thối màu xám trở nên đen hơn, từng miếng bắt đầu nổi lên, trong mùi thối “tấn công” dữ dội cũng có thể ngửi được chút mùi thơm của dầu chiên.

Mùi vị tại hiện trường càng phong phú hơn.

Lâm Chu canh chuẩn độ lửa lấy cái muôi vớt tất cả đậu phụ thối trong chảo ra.

Trong mâm nhất thời có thêm một đống đậu phụ đen tuyền phồng lên, lớp dầu bóng loáng, cực kỳ mê người.

Đậu phụ thối là món ăn có màu đen tuyền hiếm thấy, không có cảm giác thèm ăn gì nhưng rất nhiều người thích ăn.

Ngay sau đó Lâm Chu vừa múc đậu phụ thối cho các khách hàng, vừa chiên chảo đậu phụ thối tiếp theo.

“Lấy bao nhiêu?”

“Mười đô một phần, một phần năm miếng.”

Lâm Chu cầm bát nhỏ dùng một lần mở miệng nói.

“Lấy năm phần tôi ăn trước.”

Một chảo đậu phụ thối, cũng chỉ đủ ba khách hàng ăn, cũng may chảo đậu phụ thối tiếp theo cũng gần như ra lò.

Charlie ngửi mùi đậu phụ thối, sủa rất vui vẻ.

Bọn họ tới muộn, lúc này còn chưa đến lượt bọn họ.

Charlie chỉ có thể trông mong nhìn khách hàng phía trước đang ăn.

Chủ nhân đứng ở đuôi hàng gọi điện thoại.

Nó bị đậu phụ thối hấp dẫn, bước đến trước mặt Cao Tiễn Ngư.

Có thể là còn có ấn tượng đối với cậu ta.

Charlie kéo dây thừng đi đến trước mặt cậu ta, trong mắt tất cả đều là khát khao về đậu phụ thối, đôi mắt trông mong ngồi xổm trước mặt cậu ta.

Khát vọng trong mắt hóa thành nước miếng, từng giọt nhiễu xuống.

Sợ tuột tay, cậu ta còn nhìn chiều dài của sợi dây, sợ đậu phụ thối bị chó một miếng ăn mất, cách một khoảng dụ dỗ nó.

Khiến con chó có thể nhìn thấy lại không thể ăn, làm Charlie thèm muốn chết.

Bạn cùng phòng bên cạnh cũng đang ăn đậu phụ thối, nhìn dáng vẻ của cậu ta, thật sự nhất thời không phân biệt được ai là chó.

Người lớn to đùng làm việc này!

Đợi cho chủ nhân của Charlie nói chuyện điện thoại xong, vừa quay đầu đã nhìn thấy dáng vẻ không đáng giá tiền của Charlie, đôi mắt trông mong nhìn một miếng đậu phụ thối.

Ánh mắt động tác di chuyển theo đậu phụ thối.

Cao Tiễn Ngư cầm đậu phụ giơ lên cao.

Sau đó Charlie nhảy lên trên, muốn cướp miếng đậu phụ thối kia.

Chủ nhân quả thực chướng mắt, bắt đầu thu dây trở về.

Charlie bị túm ẳng ẳng lui về phía sau, sau đó vẫn còn nhảy, muốn cướp đậu phụ thối.

Cao Tiễn Ngư bị nó chọc cười há há.

Sau đó đối diện với ánh mắt u oán của chủ nhân chú chó thì muộn màng nhận ra cảm thấy xấu hổ.

Cậu ta nhìn bốn phía, không chỉ bạn cùng phòng còn có các khách hàng khác, tất cả đều một lời khó nói hết nhìn cậu ta.

Cậu ta nhất thời cũng không hé răng, vùi đầu ăn đậu phụ thối.

Vì phòng ngừa không đủ ăn, mọi người mua xong đậu phụ thối đều không đi, đứng ở bên cạnh ăn hết miếng này đến miếng khác nhét đầy cả miệng, nhai nuốt từng miếng to.

Đậu phụ thối nhưng thơm, chiên giòn cháy, bên trong còn mềm mịn, thật sự mỗi một miếng đều là hưởng thụ.

Niềm an ủi to lớn cho những dạ dày Hoa quốc bọn họ.

Hiếm khi ăn được những món ngon này, mọi người không chỉ ăn còn phàn nàn.

“Thật sự quá ngon, tôi cảm giác bản thân sống lại, nhớ tới ngày tháng trong nước. Ở nước ngoài, tôi gọi một phần súp gà cũng phải ăn tận mấy ngày. Ngày đầu tiên ăn súp gà kết hợp với cơm, ngày hôm sau ăn phần súp gà còn lại với mì, ngày thứ ba không còn súp gà nhưng còn nước dùng, thì lấy chan cơm ăn cũng là một bữa.”

“Thảm, thảm quá mà!”

“Tôi cũng có khác gì đâu, người bình thường ai ăn nho thối chứ. Trước đó tôi thèm ăn nho, nước ngoài không mua được, tôi lại không thích ăn loại nho ở đây nên lên mạng đặt mua. Kết quả lúc vận chuyển tới rất nhiều quả bị hỏng, tôi cũng không nỡ bỏ quả nào, biến vị cũng ăn...”

Nhìn ánh mắt hoảng sợ của những người còn lại, du học sinh xua tay như thể không nhằm nhò gì.

“Không sao đâu, ăn vào cũng ứ chết được. Trước đây tôi còn ăn cả bánh mì mốc nữa cơ! Chỉ cần cạo hết lớp mốc ra rồi ăn tiếp là đâu lại vào đấy ngay.”

Sống đến từng này tuổi đúng là chẳng dễ dàng!

Lâm Chu ném ánh mắt ngạc nhiên về phía cậu ta.

Dạ dày sắt nha! Ăn như thế mà còn không bị bệnh!

Xem ra những du học sinh này sống ở nước ngoài cũng không được tốt cho lắm.

Sao trước kia cậu lại cảm thấy cuộc sống của du học sinh đều là ngợp trong vàng son nhể?

Lâm Chu chả hiểu kiểu gì, chỉ đành nhìn mọi người ăn đậu phụ thối hết phần này đến phần khác.

“Nói tới đây tự dưng tôi tỉnh cả ngủ! Cháo bát bảo tôi nấu tuyệt cá là vời nhá! Ai ăn rồi cũng khen ngon, bảo có mùi vị quê nhà.”
Hết chương 888.
Bình Luận (0)
Comment