Một du học sinh trong đó không cần suy nghĩ đã bắt đầu khoe khoang tài nghệ nấu nướng của mình.
Cậu ta dựa vào một bát cháo bát bảo mà bộc lộ tài năng giữa đám bạn học, trở thành người được hoan nghênh nhất, đi đến đâu chém gió đến đấy.
“Vậy so với đậu phụ thối của ông chủ thì sao?”
Thấy cậu ta cứ khoe khoang cháo bát bảo của mình vô địch thiên hạ, những người còn lại tỏ vẻ cực kỳ tò mò và thèm thuồng.
Thứ cho nhóm Hoa kiều bọn họ, quả thật là ăn uống ở nước ngoài chẳng thấy ngon lành tẹo nào, nghe cái gì cũng không nhịn được chảy nước miếng.
“Tuy không thể sánh bằng đậu phụ thối của ông chủ nhưng tôi dám nói cháo bát bảo của tôi ăn đứt mấy tiệm đồ ăn sáng bên ngoài nhé!” Cậu thanh niên tràn trề tự tin.
“Tôi nói các anh nghe, trước đây tôi dựa vào tay nghề nấu cháo này mà cua dính em bạn gái của tôi đấy! Lúc ẻm bị bệnh, tôi đã nấu một nồi cháo bát bảo mang qua, sau khi em ấy nếm thử thì vô cùng ngạc nhiên, thế là chuyện tình của chúng tôi bắt đầu từ đó.”
“Thật hay giả đấy?”
Trong lúc thảnh thơi ăn đậu phụ thối, mọi người bèn nghe cậu ta khoác lác, thật đúng là khơi gợi lòng tò mò của người ta.
Mọi người đổ dồn ánh mắt vào Trần Lạc.
Giọng điệu của cậu ta đầy tự hào.
Từ trước đến nay, nói về cháo bát bảo thì không ai bì nổi cậu ta.
Dựa vào món cháo bát bảo này, cậu ta nhanh chóng được nhóm du học sinh Hoa quốc trong trường tôn sùng là thần bếp.
Nghe Trần Lạc nói vậy, Cao Tiễn Ngư rất hâm mộ. Một sát thủ phòng bếp chính hiệu như cậu ta mà muốn tự nấu ăn thì... xác định miễn bàn!
“Anh bạn, cậu tên gì? Học trường nào, kết bạn cái nhoa~”
Khỏi phải nói, tâm tư muốn ăn chực hiện rõ rành rành trên mặt Cao Tiễn Ngư. Chỉ cần là người đều có thể nhìn ra vẻ thèm ăn ấy.
Trần Lạc không bất mãn gì với chuyện này, thêm người nếm được tay nghề của cậu ta thì danh tiếng thần bếp lẫy lừng sẽ càng lan rộng trong giới du học sinh.
Như thế lại càng hợp với mong đợi của cậu ta. Có thể khoe khoang tài nghệ của mình, nghe mọi người tâng bốc, cậu chàng cực kỳ thích thú.
“Tôi tên Trần Lạc...”
Lâm Chu chiên đậu phụ thối, chợt nghe được mới nãy nhóm người này còn đang thảo luận bản thân sống khổ cỡ nào, quay đi quay lại đã chuyển thành ngày mai cậu trai này sẽ mang cháo bát bảo do chính tay cậu ta nấu đến cho mọi người nếm thử.
“He he, đến lúc đó ông chủ cũng nếm thử xem! Đậu phụ thối do ông chủ làm ăn ngon như vậy, anh nhớ cho chút ý kiến nha. Khi đó, mọi người đều phải đến đấy!”
Trần Lạc đúng là quan tâm chu đáo không sót ai, chẳng những chào hỏi hết một lượt các du học sinh có mặt ở hiện trường, thậm chí còn hỏi thăm luôn cả hai người nước ngoài kia, nhiệt tình mời mọi người ngày mai đến nếm thử cháo bát bảo do cậu ta làm.
Có thể trở thành khách quen đều là người cực kỳ thích ăn đậu phụ thối, không cần Trần Lạc nói, nếu Lâm Chu còn bày quầy bán thì mọi người nhất định vẫn sẽ đến.
Trong lúc nhất thời, Trần Lạc quẳng luôn cả chuyện ăn đậu phụ thối sang một bên, định đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn ngay lập tức.
Đây chính là thời cơ tốt để cậu ta phát triển thanh danh lan rộng khắp phạm vi ngoài trường học!
Nếu tiếng tăm món cháo bát bảo của cậu ta có thể vang xa trong giới du học sinh, đó sẽ là chuyện phấn chấn lòng người cỡ nào!
Trần Lạc chỉ tưởng tượng thôi đã nóng lòng, rạo rực cả người.
“À, các cậu ăn phần của tôi trước đi, tôi về mua nguyên liệu đã, mai sẽ mang đến cho các cậu nếm thử.”
Cậu ta nói xong lập tức ba chân bốn cẳng chạy đi như làn khói.
Trong số mấy người họ, ai mà chẳng gọi trước mấy phần đậu phụ thối rồi đứng ăn ngay tại chỗ, ăn xong cảm thấy chưa đã nghiền lại đi đến cuối đội ngũ, xếp hàng mua đậu phụ thối ăn tiếp.
Cái mùi hương “đặc biệt” của món đậu phụ thối này, người nào thích ăn sẽ cực kỳ say mê, còn đã không thích thì dù có là một miếng cũng không thẩm nổi.
Những người này vừa quan sát vừa muốn cộng thêm mấy cái buff ở nước ngoài.
Cả đám đều dùng tư thế ăn cơm để ăn đậu phụ thối.
Không có màn thầu (bánh bao không nhân) lại không muốn lãng phí nước sốt bèn mua thêm mấy ổ bánh mì baguette, chấm vào nước sốt ăn nốt.
Lâm Chu nhìn cách ăn thần kỳ của họ thì vẻ mặt hết sức nghi ngờ.
Nhìn không hiểu, thật sự không thể hiểu nổi!
Nhìn mấy cái bánh mì Pháp được cắt như cưa gỗ, mỗi nhát dao cắt xuống đều phát ra những âm thanh rất chói tai, vụn bánh còn rơi rụng lả tả... quá ư là thô ráp.
Thật sự khiến người ta phải nghi ngờ: răng nào mà nhai nổi mấy cái bánh mì Pháp này đây trời?
Hoa kiều một lòng cắt bánh mì Pháp, không dễ gì mới cắt ra được một miếng, vừa ngẩng đầu đã thấy ông chủ bán đậu phụ thối đang nhìn mình bằng ánh mắt chăm chú.
Hết chương 889.