“Ông chủ, anh muốn nếm thử không? Tôi nói anh nghe, mùi vị được phết đấy!”
Nói xong, anh ta hưng phấn cầm bánh mì Pháp lên, muốn đưa cho Lâm Chu.
“Không không không... Tôi không thích ăn bánh mì Pháp. Cái này cứng lắm, nhai mỏi cả răng.”
Ừm... Câu này đúng là không thể phản bác.
Lúc ăn bánh mì họ cũng chấm vào nước sốt cho mềm, dễ nhai.
Hoa kiều tiếc nuối thu hồi tay, trong lòng lại cảm thấy hâm mộ.
Nếu ông chủ đã có thể làm ra món đậu phụ thối ngon thế kia, vậy kỹ thuật nấu nướng chắc chắn rất giỏi, muốn ăn cái gì đều có thể tự mình làm. Không giống họ, không biết tự nấu nướng, chỉ có thể ăn mấy món đơn giản.
Haiz...
Phối thêm đậu phụ thối, bánh mì baguette cũng trở nên ngon lành hơn nhiều.
“Tôi cảm thấy ăn kèm với màn thầu sẽ càng ngon hơn, kẹp đậu phụ thối ở giữa đảm bảo thơm lừng luôn cho xem!”
Đậu phụ thối của Lâm Chu không phải loại chiên khô, vừa cắn vào đã cảm nhận được mùi vị đậu nành tràn ngập khoang miệng.
Lớp ngoài được chiên xốp giòn, phồng nở, kết hợp với đậu phụ trơn mềm bên trong, vẫn giữ được kết cấu láng mịn, mềm mại vốn có của đậu phụ, cũng có mùi thơm cháy giòn rụm của phần vỏ ngoài. Ngon đến mức ăn không thể ngừng miệng.
“Chứ gì nữa, rau mùi ở trong thơm phức, hợp với đậu phụ thối cực.”
“Ông chủ, lấy thêm hai phần cho vào một bát đi. Tôi ăn hết nổi rồi, bụng hơi căng nha!”
“Ông chủ, đóng gói tôi hai phần, để chung luôn nhá! Đến tối tôi đói bụng sẽ hâm nóng lại ăn cùng mì.”
“À phải rồi, suýt nữa thì quên mất. Ông chủ, tôi cũng muốn gói hai phần cho bữa tối nữa.”
Lâm Chu gật đầu, tiếp tục chiên chảo tiếp theo.
Đến khi bán hết số đậu phụ thối đã mang ra, Lâm Chu dọn hàng về nhà.
Ngày hôm sau, lúc Lâm Chu lần nữa mang đậu phụ thối ra bày quầy bán, từ xa đã thấy một tốp người tụ tập cầm cốc dùng một lần trong tay, đang húp thứ gì đó, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt khen ngợi.
Có ai đến giành miếng ăn à?
Lâm Chu hơi nghi ngờ, đang nghĩ có cần đổi chỗ bày quầy bán hàng không thì chợt thấy Trần Lạc cũng đã bắt gặp cậu.
“Ông chủ, ở đây nè~”
Lâm Chu nhìn thấy khách hàng quen thuộc đang vẫy tay chào cậu thì vội lái xe ba bánh qua.
Cậu đến gần mới nhận ra không phải có người đến giành miếng ăn, mà là mọi người đang tụ lại ăn cháo bát bảo. Trong tay mỗi người đều có cháo bát bảo được chứa trong cốc dùng một lần do Trần Lạc mang đến, trông có vẻ rất ngon, ai cũng cười tươi roi rói.
“Ông chủ, anh đến rồi à! Mau tới nếm thử cháo bát bảo mà tôi kỳ công chế biến nào, mọi người ăn xong đều khen ngon đấy!”
Lâm Chu vừa bước xuống từ xe ba bánh thì Trần Lạc đã đưa ngay cho cậu một cốc cháo bát bảo, cầm cốc cháo còn ấm trên tay có thể ngửi thấy mùi vị thơm ngọt.
Nhìn dáng vẻ tự tin của Trần Lạc, còn có nhóm khách hàng đang tấm tắc khen ngợi món cháo bát bảo cạnh đó, Lâm Chu cảm thấy hơi kỳ lạ.
Cậu ngờ ngợ nhìn Trần Lạc.
“Ông chủ, anh mau nếm thử đi, thứ này khiến tôi nhớ đến hương vị quê nhà quá! Rất quen thuộc luôn, thật đấy!”
Cao Tiễn Ngư đã húp tận ba cốc cháo. Kể từ khi ra nước ngoài, lâu lắm rồi cậu ta không được ăn món cháo bát bảo ngon như vậy, mùi vị giống hệt cháo bát bảo trong ký ức của cậu ta.
Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, Lâm Chu cầm cốc cháo bát bảo dùng một lần lên, hớp thử một ngụm.
Giờ thì vụ án đã sáng tỏ!
Đây chẳng phải chỉ là món cháo được cho thêm cháo bát bảo đóng hộp bán sẵn trong siêu thị vào nấu lên à?
Mùi vị cháo đã bị pha loãng nên mọi người không nếm ra ngay được, thế nhưng cái lưỡi của cậu lại cảm nhận được chỉ trong tích tắc.
“Có phải cậu đã cho thêm cháo bát bảo đóng hộp vào nấu chung không?”
Câu nói của Lâm Chu khiến Trần Lạc ngớ ra. Cậu ta nhìn cậu bằng ánh mắt hoảng hốt.
“Đậu xanh, sao anh biết hay vậy!”
Trong lòng Trần Lạc giăng đầy bão táp mưa sa. Bấy lâu nay, cậu ta lăn lộn giang hồ dựa vào món cháo bát bảo này đều không bị ai phát hiện ra mánh khóe, sao đến lượt ông chủ bán đậu phụ thối lại lộ ngay thế hả?
Chẳng lẽ là người trong nghề có tài nghệ nấu nướng tốt hơn nên cậu ta không lừa nổi ư?
Nghe Lâm Chu nói, nhóm Cao Tiễn Ngư vô cùng ngạc nhiên.
Bọn họ vừa khen món cháo bát bảo này lên tận mây xanh, hóa ra là pha thêm cháo bát bảo đóng hộp vào à!
Bảo sao món cháo bát bảo này quen thuộc như vậy!
Thử hỏi có ai lớn chừng này rồi mà chưa từng ăn món cháo bát bảo có mặt khắp các phố lớn ngõ nhỏ, đâu đâu cũng thấy chứ?
Nó là lương thực dự trữ của rất nhiều người đấy!
Là món bọn họ ăn từ nhỏ đến lớn.
Không ngờ còn có thể ăn kiểu này!
“Hay lắm, bởi tôi nói sao mà mùi vị cháo bát bảo này quen đến vậy!”
Hết chương 890.