“Anh đúng là thiên tài! Sao nghĩ ra được cách này hay thế?”
“Anh làm vậy khiến tôi nhớ đến một thao tác từng đọc được trên mạng trước đây: pha thêm gói gia vị mì tôm vào thì chính là một bát súp gà.”
Trần Lạc ngượng ngùng cười trừ.
“He he, chỉ cần ngon là được rồi. Ai quan tâm cách làm thế nào chứ, đúng không?”
“Với lại, nhờ có thêm cháo bát bảo, vị ngọt mới được pha loãng một chút, còn có mùi vị tươi ngon của nguyên liệu nên rất giống hương vị quê nhà.”
Trần Lạc hăng hái khoe khoang món cháo bát bảo bản thân nấu được.
Nghe cậu ta ăn nói hùng hồn, Lâm Chu lặng lẽ ăn hết cốc cháo trong tay.
Sau đó, cậu bắt đầu bày quầy hàng.
Mùi đậu phụ thối lan tỏa nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.
Lâm Chu đã bán hàng trước tháp sắt liên tiếp mấy ngày.
Dù sao thì nơi đây cũng là một địa danh nổi tiếng, khách du lịch và người đi đường qua lại không ít.
Mùi vị kia vừa bay ra, mọi người lập tức thuần thục bịt mũi lại.
Nhìn thấy một chiếc xe bán thức ăn thối như vậy mà vẫn tấp nập người đứng xếp hàng, rốt cuộc mấy người này đang chờ đợi điều gì đây?
Họ vốn không hứng thú với đồ ăn thối thế này. Nhưng ngày nào cũng có rất nhiều người đến xếp hàng làm họ thấy hơi tò mò.
Làm người ta cầm lòng không đặng muốn nếm thử xem rốt cuộc món ăn thối mà nhiều người vẫn xếp hàng mua như vậy có mùi vị thế nào.
Vì vậy, hai cô gái nước ngoài xinh đẹp đã bước đến cuối hàng rồi bắt đầu xếp hàng.
Hầu hết những người đến xếp hàng đều là người trong nước, đột nhiên có hai cô gái nước ngoài bước đến, quan trọng là họ còn khá xinh đẹp, chẳng phải sẽ rất thu hút ánh nhìn à!
Đối với người hay vật đẹp mắt, mọi người đều không tránh khỏi nhìn thêm vài lần.
Lâm Chu đứng sau quầy hàng chăm chỉ chiên đậu phụ thối.
Nhìn những miếng đậu phụ tưởng chừng như cứng rắn nhưng khi thả vào chảo dầu nóng, được chiên trong nhiệt độ cao thì chỉ chốc lát đã chuyển từ màu xám sang màu đen, sau đó dần dần phồng lên cho đến khi nổi hết lên trên mặt chảo, chen chúc nhau đến mức không nhìn thấy lớp dầu nóng bên dưới.
Những khách hàng đứng trước quầy hàng nhìn vào mấy miếng đậu phụ, cơn thèm thuồng tức khắc biến thành nước miếng không ngừng tiết ra trong khoang miệng.
“Ông chủ, nói thật chứ đậu phụ thối của anh làm đúng chuẩn luôn! Tôi dám nói ngay cả trong nước cũng ít có hàng quán nào làm được đậu phụ thối ngon như vậy. Không nói đến mùi thối nồng nặc, quan trọng là sau khi chiên vẫn giữ lại một chút mùi thối, còn có mùi thơm của đồ chiên rán. Tuyệt thật đấy! Đặc biệt là đối với những người thích ăn đậu phụ thối như tôi, thật không thể cưỡng lại được mà, ăn một phát là ghiền tới nóc.”
“Đúng đấy, tôi lớn chừng này rồi mà chưa từng ăn món đậu phụ thối nào ngon như vậy. Ông chủ, anh sẽ bày quầy bán hàng luôn mà đúng không? Không dám tưởng tượng giờ tôi ăn quen rồi bỗng một ngày nào đó không được ăn nữa thì biết làm sao!”
Lâm Chu nghe câu này, đáy mắt lóe lên một tia lo lắng.
Bảo cậu trả lời thế nào đây!
“Chuyện này phải xem tình hình đã.”
Bây giờ Lâm Chu cũng không dám nói chắc.
Vì nhiệm vụ hệ thống ngẫu nhiên đến mức tàn nhẫn, có khi tuần tới vẫn ở cùng một nơi cũng không phải chuyện không thể.
Vậy nên, trong tình huống không thể chắc chắn thì Lâm Chu sẽ không bao giờ đưa ra câu trả lời khẳng định... để tránh bị vả mặt.
Nghe Lâm Chu nói vậy, những khách hàng vốn chỉ đang tán gẫu linh tinh đều trợn tròn mắt.
Nghe lời này xem, không lẽ anh bán vài ngày rồi không bày quầy hàng nữa hả?
“Ông chủ, anh không thể tùy hứng như vậy được! Không có đậu phụ thối của anh thì chúng tôi biết sống thế nào đây!”
“Rút lại ngay đi! Tôi không thích nghe mấy lời này đâu. Ông chủ, cầu xin anh cứu vớt mấy đứa nhỏ này với, không có anh thật sự không xong mà!”
Lâm Chu lặng lẽ chiên đậu phụ thối mà không nói gì.
Khiến những khách hàng này vô cùng sốt ruột.
“Ông chủ, anh có điều gì khó nói à?”
“Là vấn đề visa hay gì đó hả? Anh nói ra đi, tôi xem thử có thể giúp được gì không, tuy tôi chỉ là học sinh nhưng tôi có thể tìm ba tôi mà.”
“Đúng vậy, ông chủ, có vấn đề gì mọi người cùng giải quyết!”
“Tôi cũng có thể giúp, tôi có tiền!”
Nghe những lời lẽ quan tâm của khách hàng, khóe miệng Lâm Chu giật giật.
Tính ra họ cũng tốt bụng phết!
“Không phải, tôi thích bày quầy bán hàng khắp nơi, mỗi lần lại bán một món khác nhau.”
Nghe xong lời giải thích của Lâm Chu, Trần Lạc đứng trong đám đông xoa đầu.
Sao lại giống hệt những gì bạn gái cậu ta từng nói về ông chủ Lâm thế nhỉ?
“Anh có phải là ông chủ Lâm bày quầy bán hàng ngẫu nhiên mỗi tuần không?”
Trần Lạc hỏi xong, đến lượt Lâm Chu im lặng.
Chẳng lẽ danh tiếng của cậu đã lan ra đến tận nước ngoài rồi cơ à?
Hết chương 891.