Sao cậu lại không biết?
“Nếu không có ông chủ Lâm thứ hai bày quầy bán hàng ngẫu nhiên thì người anh nói đến chắc đúng là tôi đấy!”
Trần Lạc đã từng nghe bạn gái phổ cập kiến thức, hơn nữa bạn gái còn về nước sớm vì ông chủ Lâm này chỉ để nếm thử món ăn đường phố nổi tiếng của anh ấy trong nước.
Bây giờ anh lại nói với tôi rằng ông chủ Lâm đã ra nước ngoài?
Trần Lạc sững sờ, nhìn Lâm Chu với vẻ mặt không thể tin được.
“Ông chủ, anh tên Lâm Chu à?”
Nhìn dáng vẻ ngẩn người của Trần Lạc, Lâm Chu bất lực tháo khẩu trang xuống.
“Đúng vậy, cậu ở nước ngoài cũng biết tôi hả?”
Trần Lạc đã từng xem ảnh của Lâm Chu, bây giờ khi cậu tháo khẩu trang xuống, cậu ta lập tức nhận ra ngay.
“U là trời, anh thật sự là ông chủ Lâm này!”
Trần Lạc nhất thời không quan tâm đến đậu phụ thối nữa, cậu vội vội vàng vàng lấy điện thoại ra mở giao diện tin nhắn với bạn gái, lướt một lát đã thấy video quay cảnh ông chủ Lâm bày quầy bán hàng mà bạn gái gửi đến.
Người trong video không khác gì người đang đứng trước mặt cậu ta.
Vẻ mặt kích động của cậu ta khiến mọi người xung quanh ngơ ngác.
Đặc biệt là những gì bọn họ nói làm người nghe chẳng hiểu mô tê gì.
“Các anh đang nói gì thế?”
“Ai đó có thể giải thích cho tôi biết ông chủ Lâm mà các anh nhắc đến là ai không?”
Loại tin tức này chỉ có bọn họ hiểu, còn những người khác thì không, đúng là khiến người khác sốt hết cả ruột.
Làm người ta nhìn mà vò đầu bứt tai.
Người nào người nấy hận không thể làm rõ đầu đuôi mọi chuyện ngay lập tức.
Trần Lạc cũng là một người thích giải đáp thắc mắc cho người khác.
Thấy mọi người đều rất tò mò, cậu ta nhanh miệng mô tả sinh động những chiến công của ông chủ Lâm mà mình nghe được từ bạn gái.
Lâu lắm rồi Lâm Chu mới cảm thấy ngượng ngùng như vậy.
Nghe người ta khen ngợi chiến tích của mình ngay trước mặt, thật sự xấu hổ quá đi!
“Tôi nói mọi người biết này, ông chủ Lâm nổi tiếng lắm luôn! Trong nước đã nổi tiếng đến mức không ai không biết, mọi người trên mạng đều tìm kiếm tung tích của ông chủ Lâm khắp nơi chỉ để được ăn món ngon anh ấy nấu một lần.”
“Bạn gái tôi thèm mấy món của ông chủ Lâm được đăng trên mạng lắm! Tuần trước cô ấy mới về nước chính là vì tìm ông chủ Lâm, ai ngờ anh ấy lại ra nước ngoài rồi, hê hê!”
“Tôi cảm thấy nếu bây giờ tôi nói cho bạn gái biết tin này, chắc ẻm sẽ tức đến phát khóc mất.”
“Hèn gì bạn gái tôi muốn ăn mấy món do ông chủ Lâm làm đến vậy. Hóa ra là vì anh ấy nấu ngon quá xá!”
Trần Lạc vừa nói vừa không quên ăn đậu phụ thối.
Cậu ta đã nghe người khác kể về những sự tích này của Lâm Chu.
Đống tin đồn trên mạng khó tránh khỏi bị nói lố, Lâm Chu nghe đến mức ngượng đỏ cả mặt, không nhịn được giả vờ tất bật.
Khi con người ta xấu hổ sẽ luôn tỏ ra rất bận rộn.
Nhưng sau đó Lâm Chu nhận ra chuyện bại lộ danh tính cũng vừa vặn đổi hướng chủ đề, khiến mọi người không còn xoắn xuýt việc cậu bày quầy bán hàng nữa.
Nghĩ vậy, cậu thấy dễ chịu hơn nhiều.
Khách hàng nghe Trần Lạc giới thiệu, ánh mắt nhìn Lâm Chu càng thêm sáng rực, cứ như nhìn nhân vật lớn nào đấy.
“Không ngờ ông chủ có lai lịch lớn thật á nha!”
“Tôi nói rồi mà! Đậu phụ thối ông chủ làm ăn ngon như vậy, chắc chắn không phải người vô danh tiểu tốt mà!”
Hai người đàn ông ngoại quốc đứng giữa hàng và hai cô gái người nước ngoài ở cuối hàng không hiểu nhóm người Hoa quốc đang nói chuyện gì.
Bọn họ vô cùng bối rối khi nhìn thấy mọi người đều đang hưng phấn.
Hai người đàn ông ngửi được mùi thơm trong không khí, chỉ muốn nhanh chóng ăn đậu phụ thối.
Đậu phụ thối đã trở thành món ăn họ yêu thích nhất.
Giờ thì khẩu vị của họ bị chiều hư rồi, bắt đầu cảm thấy rất nhiều món ăn hàng ngày đều chán ngắt, còn chẳng ngon bằng đậu phụ thối của Hoa quốc.
Liên tiếp mấy buổi chiều, lúc nào họ cũng nóng lòng xếp hàng chờ mua đậu phụ thối, càng ăn càng nghiện cái mùi thối này.
Cứ thế khiến vị giác hiện tại của họ có vấn đề, cho rằng những thứ có mùi thối chắc chắn ăn ngon.
Hai người đàn ông cùng thích ăn đậu phụ thối, từ đó hợp rơ rồi kết bạn với nhau.
Bởi vì chỉ có hai người họ là người nước ngoài trong hàng, muốn không thân cũng khó.
Còn hai cô gái đến sau, bọn họ chỉ chăm chăm vào đậu phụ thối, nào rảnh quan tâm mấy chuyện khác.
Đến khi hai cô gái chịu đựng mùi thối, mua được hai phần đậu phụ thối xong mới mặt mày nhăn nhó, xiên miếng đậu phụ thối bỏ vào miệng.
Cô gái có mái tóc xoăn dài màu vàng trong đó ăn một miếng đậu phụ thối, ráng nhịn mùi thối nhấm nháp hai lần, hai mắt bỗng sáng rỡ.
“Trời ơi! Món gì mà ngon thế! Thơm phức luôn!”
Cô vừa dứt lời thì cô gái còn lại che miệng muốn nôn.
Hết chương 892.